
không, nên nói “Em nhớ anh”, hoặc là “Em cần anh” hoặc là “Em yêu anh” thì hợp hơn
Đến đây thì Lập không làm mặt lanh được nữa. Anh tiến đến nắm vai Đan dằn ra và nhìn chòng chọc vào gương mặt thoáng nét cười của cô. Mắt anh vừa đắm đuối vừa bất lực:
– Cô là đồ… đồ…
– Đồ gì? Ngoa ngoắt hay quái thai?
Đan ngã vào ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ và chủ động hôn lên má anh. Cô cười với vẻ đắc thắng, ông chồng của cô trông lạnh lùng như thế thôi chứ dễ “nổi điên” vô cùng
– Đồ… giết người không gươm không dao! Em cứ phải quyến rũ thế này mới chịu được hay sao, hả?
Sau chữ “hả”, Lập dồn cô vào góc để cô không thể cựa quậy nổi rồi bắt đầu hôn như vũ bão. Nụ hôn tiếp tục rơi xuống cằm xuống cổ cô, bàn tay anh như có lửa. Đan làm cử chỉ muốn giãy ra rồi thì thầm trêu chọc:
– Còn Felix thì sao?
Lập kéo cô trở lại, cắn lên đôi môi cong cong thách thức, nói gọn lỏn:
– Kệ xác hắn ta!
Anh bế xốc cô vào trong, đóng sập cửa lại. Những con gió từ phía đông bắc vẫn thổi mạnh đem theo những âm thanh âm u của rừng núi Ba Vì, trong chiếc lồng chim không ngớt rung rinh, con yểng vẫn gọi “Đan ơi, Đan ơi”
Lập đỗ xe trong hầm rồi đi bộ về con phố nhỏ cổ kính. Chữ Đan màu đỏ trên nền tấm biển sơn mài đen uốn lượn mềm mại thành một hình logo sang trọng. Anh ngẩng lên nhìn, nhớ đến chiếc áo lụa đen cổ hẹp sâu mà vợ anh đã mặc khi đàn hát bản The Long And Winding Road. Chiếc áo qua hai năm đã khá cũ nên cô thường để mặc ở nhà. Mỗi khi nhìn thấy cô trong chiếc áo đấy, anh lại như được nghe giọng hát mơ màng êm ả của cô trong hành lang nhà mình buổi chiều mùa hè đó
– Chào anh ạ, anh cần mua đồ nam hay nữ?
Cô nhân viên mới còn chưa biết mặt ông chủ. Lập nén cười nhìn chiếc khăn đồng phục của cô gái, nó cũng màu đỏ thẫm và in logo, nhưng không phải logo công ty anh như anh quen nhìn mà là chữ Đan. Vợ anh đã trang bị khăn đồng phục cho cả đám nhân viên resort của anh, giờ đến lượt nhân viên của cô. Cô nhân viên vẫn chăm chú nhìn khác chờ đợi. Lập tỉnh bơ miêu tả:
– Tôi cần một cái áo len mỏng màu hồng có khuy bằng bạc chạm hình trái tim với một chiếc khăn lụa dài màu hồng nhạt có trang trí thêm, tất nhiên cần cả cái váy trắng dài quá đầu gối khoảng 20 phân nữa
Anh vừa miêu tả đúng trang phục của bà chủ lúc này. Đan đang bận bịu giới thiệu với một bà khách người Âu mấy mẫu váy lụa dạ hội và túi nhỏ đính hổ phách. Bà khách gật gù rồi chọn lấy một bộ và hai chiếc túi màu đậm nhạt khác nhau. Cô mỉm cười gọi cô nhân viên lại gói đồ cho khách rồi tiến về phía anh, chiếc khăn lụa bay bay theo bước chân nhẹ nhàng:
– Anh trêu gì nhân viên của em đấy?
Hôn phớt lên môi vợ, Lập cười vì tiếng lầu bầu của cô, anh cũng lầu bầu lại:
– Em làm gì với cái bà tóc vàng hoe kia mà lâu thế?
– À, bà ta là vợ một vị tham tán của sứ quán Đức. Bộ váy mà em vừa bán đắt cắt cổ cho bà ta sẽ xuất hiện trong bữa tiệc mừng chuyến thăm của thủ tướng Angela Merkel đấy
– Hừ, người Đức à? Anh không thích người Đức!
Đan cười vì cái điệu bộ hằm hằm của Lập. Đã mấy tháng nay kể từ khi biết là cô chẳng thể có gì với anh chàng tóc bạch kim đồng tính kia, anh vẫn hậm hực mỗi khi có ai nhắc đến người Đức. Thậm chí thấy Felix cùng với bạn anh ta lên webcam chào Đan, anh cũng nhăn nhó đến khó coi vì lẽ “tên Đức nhợn đó đẹp trai quá thể!”. Cô quay người đi lên văn phòng của mình trên gác, thấy cô nhân viên còn ngơ ngác, cô thoáng cười:
– Chồng chị đấy
Lập cũng bước lên theo. Ngó nghiêng một thoáng căn phòng nhỏ trang trí nội thất rất giản gị nhưng cũng rất đẹp của cô, anh tới ôm eo cô từ phía sau, chúi mũi vào chiếc khăn bằng tơ thơm ngát sột soạt, anh thì thầm:
– Chúc mừng sinh nhật, bé cưng
Đan quay lại kiễng chân hôn lên chóp mũi của chồng, cô mỉm cười:
– Tối nay em sẽ mời anh, bar Sedai ở khách sạn Yuko nhé
– Ừm… Em có mời anh bar âm phủ địa ngục gì cũng được, anh hôn em đã!
Anh hôn lên môi cô thật lâu rồi nắm hai bàn tay cô đưa lên ngang mặt. Chiếc lắc bạc mỏng mảnh nhỏ xíu vẫn ở trên cổ tay nhưng cái mặt có chạm hai con cá cắn đuôi nhau đã rơi đâu mất. Anh tỉ mỉ gỡ chiếc dây mảnh ra khỏi tay cô nhét vào túi áo vest rồi thay bằng một chiếc khác, không phải bạc mà là bạch kim. Sợi dây mới to hơn cái cũ một chút, chiếc mặt chạm khắc tinh xảo không được gắn lủng lẳng bằng chiếc móc nhỏ nữa mà ngoắc hẳn vào sợ dây như một mắt xích đặc biệt. Giữa hai con cá cắn đuôi nhau là một hạt kim cương lấp lánh. Anh hôn lên tất cả những ngóc ngách của đôi bàn tay đã không còn quá gầy guộc như hồi xưa, nghe giọng cô cười khúc khích:
– Trông hai con cái này gian quá! Em sẽ vẽ kiểu cà vạt có hình con cua để tặng sinh nhật anh. Nhưng xem nào… em nên vẽ con cua này mặt gian xảo hay là cau có hằm hè bây giờ?
– Sinh nhật anh còn lâu mới đến. Em cứ từ từ mà ngẫm, con cua này không chỉ gian xảo hay cau có hằm hè đâu, còn nhiều tính khó chịu hơn nhiều!
– Nó đã khó chịu vậy, tại sao em lại cứ dính lấy nó nhỉ?
– Vì em tin lời anh nói sảng rằng Song Ngư hòa hợp với Cự Giải trong một số lĩnh vực hay ho chứ còn sao nữa!
Đan thoáng đỏ mặt, cô đang nhớ lại cái lần anh bảo là cung từ