
iận.
– Được chứ.
– Nhưng anh không muốn em vì nhịn mà cứ giấu những bất bình ở trong lòng. Phải nói thật cho nhau biết, em đồng ý thế không?
– Đồng ý.
Mỵ tiếp:
– Và em không muốn anh trở nên một người sợ vợ bao giờ. Nếu em lỡ có… hỗn với anh, anh tha hồ xài xể em..
Vũ cười:
– Mong thế.
– Cho phép anh được đánh em nữa, nếu em hư.
– Được quá.
Cả hai người cùng cười thoải mái. Và lần này thì Mỵ bằng lòng cho tôi hôn môi nàng.
Buổi trưa đi qua, nhẹ nhàng và dễ thương. Tôi bảo Mỵ âu yếm:
– Trưa nay cũng giống như mọi buổi trưa khác, nhưng tất cả đều đã thay đổi nhỉ em?
*
Nhưng mà sự thật Mỵ vẫn chưa ý thức được cuộc sống sắp tới. Mỵ vẫn ăn chơi, đùa phá nhởn nhơ trước những lăng xăng lo lắng của tôi.Khi tôi than:
– Em ơi! anh nhức đầu vì phải tính toán.
Mỵ hỏi:
– Tính toán gì mà phải nhức đầu?
– Những chi phí cho đám cưới của chúng mình.
Mỵ so vai:
– Tính làm gì cho mệt. Em có đòi hỏi hột xoàn, kim cương gì đâu. Em bằng lòng đeo “vàng giả” đầy người cho bà con họ hàng xuýt xoa chơi. Họ đâu có nhìn sát vào người em mà biết được em đeo nữ trang giả. Minh là dân “chịu chơi” mà. Đâu cần thiết chuyện đó.
Mặt tôi nhăn như cái bị xẹp. Mỵ cười trêu tôi:
– Về phần em anh đừng lo. Em sẽ có đủ hết mọi thứ.
Tôi hỏi:
– Ở đâu em có?
Mỵ nheo mắt:
– Miễn sao có thì thôi.
Tôi thở dài:
– Anh không muốn em phải vất vả để mượn bạn bè. Nữ trang của em để đó anh lo cho.
Mỵ bĩu môi:
– Em thèm vào đeo nữ trang. Quê bỏ xừ đi ấy.
Tôi nhăn nhăn:
– Đám cưới mà em.
– Thì đám cưới chứ sao.
– Em không đeo gì họ nói…
Mỵ thắc mắc:
– Ai nói?
– Họ ấy. Bà con hai bên này, hàng xóm láng giềng này. Họ sẽ chê anh không lo cho em đầy đủ.
Mỵ nhún vai:
– Khỏi cần “họ”. Cần em biết là đựơc rồi. Anh lấy em chứ bộ anh lấy họ hở?
Tôi nhìn Mỵ chán nản buông xuôi:
– Thôi, em muốn làm gì thì làm.
Mỵ trợn mắt với tôi:
– Thật nhé. Anh để tùy em lo cho em hở?
Tôi gật đầu:
– Ừ!
– Cấm nhăn nhó.
– Ừ!
Mỵ cười thật tươi:
– Em sẽ đi may sắm với nhỏ Tú.
Tôi giật mình, gì chứ để nhỏ Tú cố vấn cho Mỵ may sắm thì có nước nghe bà con họ hàng nói vào nói ra ***i tai thôi. Cô dâu mà mặc “soirré” đứng bên cạnh chú rể làm lễ trước bàn thờ ông bà thì quả là… kỳ cục.
Tôi nói với Mỵ:
– Thôi, đừng đi với Tú em ạ.
Mỵ tròn mắt:
– Anh vừa nói tùy em mà.
Tôi gật đầu:
– Thì tùy em, nhưng may sắm theo ý em ấy chứ.
Mỵ mím môi trên:
– Em cứ đi với Tú. Em sẽ mặc những bộ đồ “đặc biệt” nhất trong ngày đám cưới. Mình “dân chơi” mà sợ gì anh nhỉ?
Mặt tôi méo đi, bỏ ra về. Mỵ theo tôi ra cửa, lầu bầu:
– Chưa lấy chồng mà mệt thế này. Chừng lấy chồng xong chắc Mỵ phải trốn chồng về nhà ở quá.
*
Trở về nhà tôi nằm lăn ra giường nghĩ ngợi lan man. Cũng vẫn là chuyện hai đứa lấy nhau. Tôi không thể hiểu được Mỵ, nàng làm như chuyện cưới hỏi cũng giống như bao chuyện khạc Sự thực, tôi phải lo tối tăm mắt mụi Gia đình đôi bên đều khá giả, nhưng riêng hai đứa thì rất nghẹo Tôi không muốn nhờ cậy ba mẹ anh em tôi, mà gia đình Mỵ thì lại càng không thể.
Ít ra, tôi muốn tôi phải là… tôi, một thằng ngon lành, một thằng tự lập. Chả lẽ đến cái việc cưới vợ mà cũng ngửa tay ra xin gia đình nữa sao? Làm vậy thì bết quá, chỉ có những tên “ký sinh” mới làm trò đó. Tôi đã từng nói với Mỵ:
– Anh để dành được ba trăm. Liệu có đủ không em?
Mỵ cười hồn nhiên:
– Gì mà không đủ. Đừng bầy vẽ gì nhiều, miễn cũng như người ta là xong mà.
– Như người ta là thế nào?
– Thì… mua nhẫn cưới đính hột xoàn nho nhỏ thôi, áo cưới kiểu Tây phương cho hợp thời trang, ăn ở nhà hàng đừng lớn quá, độ hai chục thồi..
Tôi tá hoa? tam tinh:
– Nếu có thế thì chắc không khó lắm, em chỉ phải chịu khó chờ đợi anh vài ba năm nữa thôi.
Mỵ cười khúc khích, cấu nhẹ vào vai tôi:
– Trông mặt anh em tưởng anh trúng gió.
– Anh cảm động.
– Vì sao?
– ý kiến em rất hay và đơn giản.
– Ừ.
– Chỉ tiếc anh không làm nổi.
– Vậy thì thôi, đừng lấy vợ nữa.
Mỵ Ôm nhẹ đầu tôi áp vào ngực nàng:
– Tội nghiệp anh, em đùa đấy. Anh đừng cố gắng quá sức mình làm gì cho mệt. Riêng phần em, em cũng để dành được chút chút.
Suýt nữa tôi buột miệng hỏi:
– Bao nhiêu hở em?
Đâu có được. Dù của riêng nàng, tôi cũng không có quyền bắt nàng chung sức góp công với tôi trong vụ này. Tôi vội vàng vung tay:
– Của em thì em cứ giữ để đấy. Anh lo hết được mà.
Mỵ nhỏ nhẹ:
– Cho em góp phần lo lắng với anh chứ.
– Anh không muốn…
– Em năn nỉ anh.
Tôi im lặng quay đi, ngượng với mình vì sự im lặng đầu hàng này.
Như thế, việc lo đám cưới vẫn được tiến hành trong bàn tính và gặp nhiều bế tắc khác, tỉ như hôm nay chẳng hạn.
Tôi miên man hình dung ra Mỵ, nghĩ về những vui buồn chia xẻ với nàng từ gần sáu năm qua. Con bé tôi yêu của những năm xưa bây giờ vẫn thế. Mỵ là một hiện tượng. Và tôi, thầy tướng số đã đoán rằng tôi có máu nghệ sĩ – tôi có máu làm thơ viết truyện ngắn lăng nhăng – nên rất nhiều đam mê. Có nhẽ đúng, vì tôi mê Mỵ như mệ. gái. Mê đến đỗi, tôi không tin mình sẽ “sống cho ra sống” được, nếu mất Mỵ.
Đường duyên số đã mở ra vào một buổi chiệu Hôm ấy cách nay gần sáu năm, tôi ngồi t