Polly po-cket
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang

Tác giả: Ức Cẩm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324204

Bình chọn: 7.00/10/420 lượt.

đặc biệt hưng phấn, rung rinh bàn tay nhỏ bé bắt mẹ dẫn nàng ra ngoài xem.

Mẹ nàng đưa nàng qua, vừa lúc lão Lăng đang dẫn vợ và con vào nhà. Lúc này hắn mặc tây trang, không biết từ chỗ làm nào tới, dưới chân đi một đôi giày da bóng loáng, thấy mẹ con Tiêu Thỏ, liền cùng vợ ôm con trên tay, đi tới.

“Con gái nuôi, cha nuôi mang em trai nuôi của con trở lại nè!”

Tiêu Thỏ chớp chớp mắt, không nghe rõ.

“Về sau con chính là tỷ tỷ, vui không, vui không a?”

Tiêu Thỏ nhếch môi, ngốc ngếch nở nụ cười.

“Oa –” Đứa nhỏ trong tay lão Trương òa khóc.

Mẹ Tiêu Thỏ nói: “Lão Lăng, con trai của anh bây giờ khóc thật sự có tinh thần a!”

“Đúng vậy! Ít nhiều cũng bằng con thỏ nhỏ nhà chị a!”

“Khách khí cái gì? Bà con xa không bằng láng giềng gần! Về sau, con trai nhà anh có con thỏ nhỏ nhà chúng ta che chở, bảo quản bộ dạng mập mập mạp mạp của nó!”

“Đó là, đó là…”

“Đúng rồi, đứa bé tên gọi là gì?”

“Lăng Siêu.”

“Tên rất hay! Về sau nhất định có thể siêu phàm thoát tục!”



Sau đó, trận đối thoại này vì tiếng khóc vô chừng mực của Lăng Siêu mà dừng.

Ba Tiêu Thỏ đứng ở bên cạnh thì thầm: “Như vậy mà cũng khóc, dáng vẻ không giống cái nam hài tử chút nào?”

Mẹ nàng liếc ba nàng một cái: “Anh thì biết cái gì? Trẻ con hội khóc là đứa thông minh!”

“Vậy đứa nhỏ nhà chúng ta chẳng phải là thông minh tuyệt đỉnh?”

“Phi! Có anh mới tuyệt đỉnh!”

Ba nàng : >_____<

※※※※※※

Khi Tiêu Thỏ được bảy tháng, bắt đầu tập nói, mở miệng nói đầu tiên không phải ba cũng không phải mẹ, mà là nhi tử nhà họ Lăng… Siêu Siêu.

Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, sau khi sinh Tiêu Thỏ đặc biệt phàm ăn, sữa của mẹ nàng không đủ, đành phải xin nhà họ Lăng hàng xóm kế bên giúp đỡ, cũng may là bên nhà lão Lăng, sức ăn của Lăng Siêu nhỏ, mẹ Lăng Siêu liền đem phần sữa còn lại cho Tiêu Thỏ.

Mẹ Lăng Siêu bình thường hay nói như thế này: “Siêu Siêu ăn xong, đến phiên con thỏ nhỏ! Con thỏ nhỏ ngoan, mẹ nuôi kể chuyện xưa cho con, Siêu Siêu nhà chúng ta ngày hôm qua…”

Cứ như vậy, Tiêu Thỏ liền nhớ kỹ từ “Siêu Siêu” này, mở miệng tiếng thứ nhất chính là “Siêu”.

Cũng may khi đó, mọi người còn suy nghĩ đơn thuần, chuyện này mà xảy ra hôm nay, không chừng ba mẹ nàng đều cho rằng: con gái mình lưu manh.

Sau đó nữa, Tiêu Thỏ được một tuổi, biết đi, ba mẹ nàng liền làm hai bàn rượu mừng một tuổi cho con.

Mọi người uống chút rượu xong liền đề nghị Tiêu Thỏ biểu diễn đi. Không nghĩ tới nha đầu kia không chịu thua kém, một hơi ở trong sân đi được một vòng lớn mà không có té ngã.

Mẹ nàng cao hứng, liền đề nghị cho con gái trảo cưu (^^ là cho trẻ chọn một thứ may mắn để theo nghề nghiệp sau này).

Nhà người khác trảo cưu đều là chuẩn bị tốt trước đó, không giống như Tiêu gia trảo cưu, cầm lấy được cái gì đều hướng tới chung quanh con gái mà phóng. Một lát sau, chung quanh Tiêu Thỏ đã muốn chất đống mấy thứ linh tinh, mẹ nàng liền vỗ vỗ mông Tiêu Thỏ, ý bảo nàng ra chọn.

Tiêu Thỏ thất tha thất thểu vòng quanh mấy thứ kia đi một vòng, cuối cùng duỗi tay, bắt được một miếng vải.

Vì thế, bà con liền quay sang bàn luận dồn dập về miếng vải kia.

Cậu hai của nàng nói: “Nhìn cái miếng vải này mà xem, về sau, khả năng cháu gái sẽ đi trồng bông.”

Bạch nhị thẩm nhìn chồng liếc mắt một cái: “Ông nói có tiền đồ một chút được không? Trồng bông? Mệt ông nghĩ ra! Theo ta thấy, con thỏ nhỏ về sau là muốn theo nghề may vá!”

Tam cô của nàng nóng nảy: “Như thế nào lại là may vá hả? Hẳn là nhà thiết kế trang phục!”

Đang lúc đám người kia còn đang tranh chấp, mẹ Lăng Siêu ôm con từ trong phòng đi ra, cất to giọng: “Cha đứa nhỏ, có thấy tã của Siêu Siêu hay không? Màu trắng, có in hoa xanh!”

Trong nhà bỗng nhiên trầm mặc, mọi người quay đầu, nhìn đến Tiêu Thỏ đang cầm mảnh vải bông i

n lam hoa, vui sướng đặt lên mặt mình mà ngủ…

Khối tả này của Lăng Siêu, sau đó bị mẹ Tiêu Thỏ dấu đi làm búp bê thỏ cho nàng, đặt ở đầu giường, trừ bỏ Tiêu Thỏ không biết chuyện tình, vẫn không ai dám nói gì.

Chương 2

Từ nhỏ, sức ăn của Tiêu Thỏ đã đặc biệt mạnh, năm ba tuổi đã có thể ăn một lần hai chén cơm, mẹ nàng vì thế mà phát sầu. Cứ ăn như vậy, ban đầu còn gầy, lâu dần ăn đến béo ú không thể vận động được thì làm sao? Mẹ nàng lo lắng một đêm, cuối cùng quyết định bắt Tiêu Thỏ mỗi lần chỉ có thể ăn một chén cơm.

Chuyện này quả là làm khó cho Tiêu Thỏ. Hai mắt nàng khô cằn chằm chằm nhìn cái bát không mới vừa ăn xong, trong miệng liên tục lẩm bẩm : “Mẹ, ăn cơm cơm…

Mẹ nàng hung dữ mang con hướng ra ngoài cửa, dỗ: “Ngoan, đi qua nhà mẹ nuôi mà chơi.”

Vì thế, Tiêu Thỏ một bên quay đầu lại nhìn nồi cơm mong chờ, một bên đong đưa lúc lắc qua nhà Lăng Siêu.

Khi đó, Lăng Siêu cũng đã hai tuổi mười tháng. Lúc Tiêu Thỏ vào cửa, mẹ hắn vừa lúc đang bắt hắn ăn cơm. Một tô cơm để trước mặt Lăng Siêu, mà hắn nhất định không chịu ăn.

Mẹ hắn nói đến độ mồ hôi túa ra không ngừng, liên tục dỗ dành: “Siêu Siêu ngoan, ăn cơm… cơm nhé!”

Cơm?

Khi Tiêu Thỏ nghe đến cái từ kia, hai con mắt liền sáng lên:

“Mẹ nuôi, Thỏ Thỏ cũng muốn ăn cơm cơm!”

Mẹ Lăng Siêu đang lo con không chịu ăn, thấy hai mắt Tiêu