
ng căp với nhau.thời gian trôi mau mới đó mà đã tới giờ làm lễ. mọi người trên môi ai cũng nở nụ cười thật tươi. Đặc biệt là chú rể.Hắn đứng cạnh Bảo , khoác lên người bộ vest trắng nổi bật giữa một dàn nam toàn là đồ đen. Họ luôn có những màu sắc riêng nhưng màu đen trên bộ trang phục vẫn là chủ yếu.Bảo hôm nay trong đẹp thật , Bộ vest màu trắng cách điệu với phần cổ áo làm điểm nhấn là màu đen. Trên túi áo cài thêm một hoa hồng đỏ thắm.Cả nhà thờ như đang chìm dần trong sự hồi hợp. Mọi thứ gần như ngừng trôi vậy.Vài cặp cô dâu , rể phụ cuối cùng tiến vào.Những đứa trẻ cũng nổi bật hẳn , đặc biệt là ba đứa nhóc con của nó. Chúng giống như những thiên thần nhỏ bé. Màu trắng trên áo của chúng càng tô đậm nên nét tinh nghịch , trong sáng và hồn nhiên của tuổi thơ.Đi đầu là Ann và Kate trên tay chúng là những giỏ hoa hồng chứa đầy cánh hoa. Mỗi cánh hoa được rãi đều hai lối đi của nhà thờ. Phía sau là Mike , cậu bé đi một mình. Trên tay là cặp nhẫn đang lấp lánh chiếu sáng.Mọi người ai cũng hồi hợp chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu.Nhưng……………Thời gian lại lặng lẽ trôi qua , cô dâu vẫn chưa xuất hiện.Bảo ngày càng lo lắng hơn không biết có xảy ra chuyện gì.Vẫn mãi là chờ đợi , cuối cùng cánh cửa cũng bật mở.Cô dâu bước vào , hôm nay nhỏ khoác lên người bộ áo cô dâu do chính tay nó thiết kế. Dáng người nhỏ nhắn , lại thanh mảnh. Nước da trắng càng làm nổi bật hơn.Đôi mắt nhỏ nhìn khắp như tìm kiếm ai đó. Nhưng là tuyệt vọng. Nó không có ở đây.Chẳng lẽ nó xem lời nhỏ là trò đùa sao. Tuyệt giao nhất định là nhỏ sẽ làm thế.Nặng nề lê từng bước lên , tâm trạng nhỏ bỗng khá vui lên khi cánh cửa nhà thờ bật mở. Rồi lại chìm vào sự thất vọng. Là anh Nhật Anh đến.Anh cũng giống như hắn , khoác lên người bộ âu phục màu trắng , Nổi bật là chiếc khuyên đeo trên tai trái. Mái tóc bồng bềnh , Nhìn anh hệt như thiên sứ vậy. Anh nhìn nhỏ khẽ gật đầu. Đứng vào chỗ nhưng đôi mắt cứ dán chặt vào đồng hồ trên tay.Nó sẽ đến chứ , nhất định sẽ đến chứ. Ai cũng hồi hợp cả. Nhất là hắn.Cánh cửa bật mở. Từ phía cổng nhà thờ. Một cô gái với chiếc váy trắng , đang chạy vào. Dáng người mảnh khảnh , làn da trắng bốc. Cùng đôi mắt tinh anh rạng ngời. Gương mặt cô xinh đẹp như nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích vậy.Nó đang sải những bước chân đi vào. Chiếc váy phụ dâu được thiết kế khá tinh mắt. Phần đuôi váy lại dài ra rất nhiều so với phần chân váy. Có thể nghĩ nó là một chiếc váy ngắn ấy. Để lộ ra đôi chân dài miên mang của nó cùng đôi giày khá cao.Miu thấy nó liền cười thật tươi , Giờ làm lễ bắt đầu.Hắn cứ đưa mắt nhìn nó từ đầu giờ đến giờ , Nó cũng chẳng né tránh hay chào đáp. Đơn giản chỉ xem hắn là không khí.Bỗng chốc trong lòng hắn lại nhói đau khi thấy vẻ mặt hờ hững ấy , một tháng qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn sẽ và mãi mãi chỉ yêu mình nó cưới nó làm vợ thôi. Ngoài ra chẳng còn ai có thể thế vị trí đó được.Chương 56Tiếng nhạc trong nhà thờ nhẹ nhàng vang lên.Bài hát của những cặp trai gái yêu nhau. Rất nhiều ,rất nhiều người đang cùng cất lời trong bài hát ấy.Nó đưa mắt nhìn khắp những người quanh mình , bất chợt thấy hắn đang nhìn nó.Gương mặt nó đang cười tươi bỗng chốc trở nên gượng gạo , nếu không có tiếng của vị Linh mục làm chủ đám cưới này vang lên , thì có lẽ nó còn thảm hại hơn gấp nhiều lần.Cảm xúc trong lòng nó hỗn độn đến nghẹt thở. Về đây là để chấp nhận sự thật sao. Nhưng sao nó lại khó đến thế.Mọi người bỗng chốc nghẹn ngào và vỡ òa trong dòng cảm xúc ngọt ngào. Những tràng vỗ tay rầm rộ khi lời cha vừa dứt.– Cha xin tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng.Nó mỉm cười nhìn Miu. Nụ cười hạnh phúc đầy niềm vui xen lẫn.Ngày hạnh phúc nhất mà cô mong chờ cũng đã tới.Hôn lễ dần kết thúc. Tiếng bước chân của những nam thanh nữ tú cùng nhau kéo ra trước cổng nhà thờ.Nó cũng bị các anh lôi tụt theo , mọi người đứng thành tròn bao quanh cô dâu.Ai cũng lo lắng cầu mong đóa hoa sao rơi vào tay mình.Nó chẳng quan tâm lắm việc ai hứng hoa , lấy hoa hay thậm chí là nhận hoa. Trong đầu chỉ có hình ảnh đau thương của hắn qua ánh mắt. Nó biết hắn rất đau. Nhưng có lẽ nó nên buông tay. Buông tay để cả hai bớt đau khổ hơn.Mọi người tranh dành , xô đẩy nhau để giành lấy bó hoa. Vô tình lại xô nó té ngã. Cứ ngỡ sẽ té thật đau. Nhưng lại rất êm cứ như chưa ngã vậy. Cảm nhận một vòng tay ấm nào đó đang ôm lấy nó bảo vệ , Nó ngạc nhiên mở mắt ra khi thấy hắn đang ôm mình. Chẳng phải lúc nãy hắn còn đứng ngoài vòng hay sao. Sao giờ lại ở đây được chứ. Có phải do trùng hợp hay ý trời mà bó hoa lại rơi ngay vào tay nó.Gương mặt đỏ hồng lên của nó , càng khiến hắn muốn ôm hơn ,. muốn đem nó nhốt vào lồng bằng pha lê trong suốt rồi bỏ vào tủ để mỗi ngày hắn được ngắm , được cưng nựng ,. yêu chiều.Nó vội vàng đẩy tay hắn ra khỏi mình , lùi về sao thêm mấy bước.Nhìn vòng tay nó xa rời mình , lòng hắn cảm thấy thật đau. Tại sao cứ xem nhau như hai người xa lạ không quen biết chứ.Những âm thanh , giọng nói nhịp nhàng vang bên tay nó và hắn câu hôn đi. Lúc này mới chú ý đến rằng mọi người đang nhìn nó và hắn.Gương mặt đỏ càng đỏ hơn. Nó vội vàn