Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325580

Bình chọn: 7.5.00/10/558 lượt.

i chăng là mộng?

Trận tàn sát máu tanh hôm qua chỉ là một giấc mộng ư? Hoặc đây chỉ là ảo giác trước khi chết? Điều nào đúng điều nào sai, người nào là thật người nào là giả?!

Cho đến khi một tiểu tỳ trưởng thành mặc trang phục màu xanh lục ngáp dài đi tới, lấy thường phục khoác lên bả vai lộ ra bên ngoài của nàng: “Công chúa, người tỉnh rồi sao? Có muốn Vân Hoàn hầu hạ trang điểm không?”

Gương đồng rơi xuống đất phát ra âm thanh làm chấn động trái tim.

Đồng tử Quân Mẫn Tâm co rút lại: Vân Hoàn? Không!! Vân Hoàn đã thành thân vào bốn năm trước rồi! Nàng ấy hai mươi tuổi xuất giá, phu lang còn là thị vệ trưởng mà mình tỉ mỉ lựa chọn, đúng ra năm nay Vân Hoàn cũng hai mươi tư tuổi rồi, vì sao lại là hình dáng của thiếu nữ mười ba tuổi?

Quân Mẫn Tâm cúi đầu nhìn tay chân nhỏ nhắn trắng mịn như bạch ngọc của mình, ngón chân mềm mại, mu bàn tay có bốn vết lõm nhàn nhạt mà chỉ trẻ con mới có[3'>. Lại ngẩng đầu nhìn lên, thân thể của mình cao không tới ngực Vân Hoàn!

Nhịp tim rối loạn, một ý nghĩ không thể tin được chợt thoáng qua trong suy nghĩ. Quân Mẫn Tâm không khống chế được cả người run rẩy, nói không ra là vui mừng hay hoảng sợ, hoặc hơn nữa là không dám tin. Hồi lâu, nàng run giọng hỏi:

“Vân Hoàn, bây giờ là tháng năm nào?”

Vân Hoàn ngáp được một nửa thì dừng lại, không hiểu ra sao mờ mịt nói: “Chân vũ tháng chạp[4'> năm thứ hai mươi bốn.”

“Chân Vũ… Chân Vũ!!!” Vậy Khương quốc vẫn là niên kỉ của tiên hoàng đời trước, Chân Vũ năm thứ hai mươi bốn, vậy mình vẫn chưa tới bảy tuổi!

Nàng nghẹn ngào, con ngươi trống rỗng dần dần ửng hồng. Hồi lâu, Quân Mẫn Tâm ghé vào mép giường, si ngốc nhìn bàn tay non nớt của mình, sau đó cúi đầu bật cười, vừa cười nước mắt liền chảy ra. Chất lỏng trong trẻo đầy chua sót, trong nháy mắt thấm ướt cả khuôn mặt nàng.

Vân Hoàn lúng túng đứng ở đằng kia không biết phải làm sao, thương hại nhìn đứa bé gầy yếu trước mặt vừa khóc vừa cười. Nàng ta sẽ vĩnh viễn không biết được đứa bé này đã phải trải qua những gì.

Quân Mẫn Tâm mười tám tuổi thực sự đã chết tại Lạc Hà cốc, bây giờ nàng vẫn nhớ được xúc cảm đau đớn và lạnh lẽo khi đầu mũi tên xuyên qua tim. Nhưng khi nàng tỉnh lại, linh hồn trở lại thân thể năm nàng bảy tuổi, thời gian bị đảo ngược tròn mười một năm.

Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết mình đã trả giá cùng mất đi tất cả, đã trải qua thời gian bị phản bội thê thảm đau xót nhất. Trời xanh có mắt, cho nàng một cuộc sống mới để bắt đầu lại từ đầu!

Nàng run rẩy nhặt chiếc gương đồng bị rơi dưới đất lên, trong gương là một bé gái với đôi mắt đau buồn và khuôn mặt yếu ớt, ánh mắt mịt mờ bất định.

“Ta sống, vậy mà ta… Còn có thể sống được! Ông trời…”

“Công chúa…” Vân Hoàn thấy nàng lẩm bẩm một mình thì không hiểu ra sao, lo lắng nói: “Công chúa, rốt cuộc người làm sao vậy! Nô tỳ… Nô tỳ đi tìm Tĩnh Vương Điện hạ!”

“Chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng. Đúng!!! Chỉ là nằm mơ thôi.” Con ngươi trống rỗng của Quân Mẫn Tâm cuối cùng cũng rộ lên tia sáng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, kiêu ngạo nói từng câu từng chữ:

“Vân Hoàn, dùng phục sức đẹp nhất trang điểm cho ta, ta muốn đi bái kiến phụ vương!”

Sau khi Quân Mẫn Tâm chết đi sống lại, có ưu thương và kiêu ngạo không phù hợp với tuổi của nàng, đôi mắt kia không hề trong suốt như nước hồ nữa nhưng lại đặc biệt mê người.

Quân Mẫn Tâm có một người cha tốt đáng để kiêu hãnh. Tĩnh Vương là một người thông minh và dịu dàng, thân hình cao lớn, tao nhã lịch sự. Tóc đen thường được thắt chặt trên đỉnh đầu bằng kim quan, chặn ngang bằng một cây trâm ngọc. Cặp mắt phượng màu tím của ông được di truyền từ bà nội Quân Liên Thư càng làm cho ông tuấn mỹ kinh người. Đôi mắt màu tím ấy hàm chứa một loại sắc bén giống như có thể nhìn rõ hết thảy.

Lúc trước Lạc Trường An cầu hôn Quân Mẫn Tâm, Tĩnh Vương hết sức phản đối. Đáng tiếc lúc ấy Quân Mẫn Tâm đầu óc mê muội hoàn toàn không để ý cho nên mới gây thành thảm họa như lúc bấy giờ.

Dĩ nhiên, Quân Mẫn Tâm cũng có một mẫu thân xinh đẹp cao quý, tướng mạo của nàng sáu bảy phần đều được di truyền từ mẫu thân Liễu thị. Trong trí nhớ, Vương Phi là một mỹ nhân thông tuệ quả cảm, sau này, Vương Phi dần dần xa cách với Tĩnh Vương.

Năm Quân Mẫn Tâm mười một tuổi phát hiện trong tay áo mẫu thân ẩn giấu một thanh chủy thủ sắc bén, chém sắt như chém bùn, mẫu thân không còn dịu dàng nữa mà thay vào đó là hận ý và sự ác độc. Cuối cùng năm Quân Mẫn Tâm mười bốn tuổi, Vương Phi Liễu thị mưu đồ hậu cung ép chính, giết phu soán vị không thành, bị xử tử tại chỗ.

Quân Mẫn Tâm vĩnh viễn cũng không quên được, năm đó mẫu thân nằm trong vũng máu, ánh mắt cừu hận cùng với phụ thân thở dài không nói.

Hiện tại, sau khi sống lại Tiểu Mẫn Tâm rúc vào trong ngực Vương Phi Liễu thị. Đã cách nhiều năm lại có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi của mẫu thân lần nữa, nhưng Quân Mẫn Tâm không cách nào xóa hết khoảng cách trong lòng, nàng không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến cho mẫu thân đối với trượng phu bà yêu lưỡi đao gặp nhau[5'>, mặc cho thù hận phá hủy cả đời hai người.