
ng mất đi, ít nhất nàng đã từng nở rộ rực rỡ, ít nhất nàng không giống kiếp trước chết một cách bẩn thỉu khuất nhục!
Chưa từng có kích động như vậy, giống như tại thời khắc sống chết nàng đã có lựa chọn! Quân Mẫn Tâm ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống nền tuyết mềm mại lạnh lẽo, thanh âm thanh thúy khí phách nói:
“Bà nội, xin nói cho con biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ!”
Quân Mẫn Tâm bảy tuổi quỳ rạp trên tuyết, lông bạch hồ ấm áp vuốt ve khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của nàng, nước mắt thấm vào lạnh như băng. Gió nhẹ lướt qua, im ắng yên tĩnh.
Không ngờ, Quân Liên Thư chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái nói: “Ta là một vị vua mất nước, có thể có gì tốt để nói? Huống chi, tính tình ngươi như vậy, căn bản không thích hợp quân lâm thiên hạ[1'>”.
Căn bản không thích hợp quân lâm thiên hạ, căn bản không thích hợp làm người mạnh nhất! Ngươi nhất định chỉ có thể ngày càng mềm yếu, chỉ có thể tiếp tục hèn mọn kéo dài hơi tàn!
Một câu nói dập tắt dũng khí không dễ dàng tích góp được của Quân Mẫn Tâm, nàng tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn nữ nhân áo đỏ cao cao tại thượng, nước ở khóe mắt kết đọng thành sương hoa.
“Ngươi rõ ràng chỉ là một đứa bé, tại sao tất cả trong mắt đều là oán hận và tuyệt vọng?” Quân Liên Thư giật mình, khom lưng đỡ Quân Mẫn Tâm dậy, bên trong đôi mắt màu tím thâm trầm là sự yên tĩnh, bà hờ hững nói:
“Quân Mẫn Tâm, ngươi nhớ, đôi mắt có thể tiết lộ mọi suy nghĩ trong nội tâm, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, đầu tiên là che giấu cảm xúc của chính mình. Mà ngươi, ngay cả việc cơ bản nhất cũng không làm được.” Quân Liên Thư ho nhẹ mấy tiếng, nhìn đôi mắt to tròn dịu dàng của tiểu cô nương trước mắt, khàn giọng lạnh lùng nói:
“Đôi mắt dịu ngoan mà tuyệt vọng như vậy không thích hợp làm người Quân gia, người của Quân gia cho dù là hạ nhân hèn mọn suy bại nhất cũng ưỡn ngực như một Vương giả. Quân Mẫn Tâm, nếu như có một ngày cho dù lâm vào nghịch cảnh gian nan nhất, ngươi vẫn có thể tự tin cao ngạo như một nữ vương, vậy ngươi đã tài trí hơn người rồi.”
Quân Mẫn Tâm tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng thông tuệ, nói một chút liền hiểu. Nàng thấy giọng nói bà nội dần dần dãn ra, chém đinh chặt sắt nói: “Vậy một kẻ mạnh cần những gì?”
Quân Liên Thư liếc nàng một cái, tử nhãn như yêu hỏi ngược lại: “Ngươi sẽ giết người?”
“Sẽ không!”
“Có từng lãnh mười vạn binh hành quân ngàn dặm?”
“Chưa từng.”
“Có thể khống chế bách quan, bày mưu lập kế?”
“Không thể…”
Quân Liên Thư thản nhiên cười, lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi biết cái gì?”
Mặc dù gió lạnh nhưng trên trán Quân Mẫn Tâm đã rịn ra một tầng mồ hôi. Dưới ánh mắt bức bách của Quân Liên Thư, nàng luống cuống, lo sợ không yên, một lát sau mới không còn lo lắng nói:
“Mẫn Tâm có thể đàn tỳ bà, đàn rất êm tai.”
“Trong tiếng tỳ bà của ngươi có thiên quân vạn mã?” Quân Liên Thư không nhìn ra hỉ nộ, vẫn lạnh nhạt như cũ nói: “Ngươi là người nhu nhược, tất nhiên không thể lấy cương chinh phục thiên hạ, mà phải học lợi dụng, để người khác quyết một lòng vì ngươi mà chiếm lấy giang sơn thiên hạ. Lấy thiên hạ làm bàn cờ, lấy tướng hiền sĩ làm quân cờ, tung hoành giữa thiện và ác, giết người vô hình, lập mưu tính kế quyết định thắng bại, đây cũng là cường giả trí khôn[2'>.”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên đến ngẩn người. Yên lặng hồi lâu, chỉ có hàn phong nức nở nghẹn ngào.
“A Nhan trở lại.” Không biết qua bao lâu, Quân Liên Thư lại ho kịch liệt mấy tiếng, giơ tay áo lau đi vết máu đỏ thẫm trên môi nói: “Ta mệt mỏi.”
Quân Mẫn Tâm quay đầu nhìn lại. Ở phía xa, phụ thân, mẫu thân cùng với Minh Nhan đang đi về hướng này. Suy tư chốc lát, nàng đi tới trước mặt bà nội ngồi xổm xuống, thổi tuyết lên che đi vết máu loang lổ dưới chân bà.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết, nhất định bà nội không muốn để cho Minh Nhan vì thân thể bà mà lo lắng.
Thấy hành động này của nàng, gương mặt Quân Liên Thư khẽ động, đôi môi giật giật nói: “Nha đầu, ngươi có biết vì sao năm đó ta thua không?”
Quân Mẫn Tâm lắc đầu, chờ bà nội nói ra đáp án.
“Khi đó ta giống như một thanh đao bén nhọn, không hiểu được thu liễm tài năng, chính vì vậy mà làm cho người khác bị thương, cũng làm cho chính ta bị thương. Thật lâu về sau ta mới hiểu được, kẻ cương liền gãy, chỉ có chí thiện chí nhu mới có thể vĩnh viễn tồn tại. Mà trên người ngươi có thứ ta không có…”
Bà nở một nụ cười như có như không, gần như trong suốt: “Nhân mà không yếu, ngoan mà không tuyệt, công vu tâm kế, chúng tinh ủng nguyệt, đây mới là vương đạo![3'> Ta là một người sắp chết, những điều này đều đã nói cho phụ thân ngươi, ngươi muốn trở nên mạnh mẽ thì đi thỉnh giáo phụ thân ngươi. Hắn là người thất khiếu linh lung, chắc chắn sẽ cho ngươi một đáp án tốt.”
Mẫn Tâm ngẩn ra, sau đó cảm kích nói: “Mẫn Tâm hiểu, bà nội”.
Lúc này, Minh Nhan cùng phu thê Tĩnh Vương đi tới.
Quân Liên Thư đặt tay mình vào tay Minh Nhan, hai mắt nhìn về phương xa nói: “A Nhan, chúng ta về nhà.”
Minh Nhan lộ ra nụ cười an tĩnh, ôn hòa, tóc dài thắng tuyết, bàn tay thon dài ấm áp xoa đầu Quân Mẫn Tâm, làm một dấu tay với Tĩnh Vương và Vương Phi, sau đó xoay người đi vào trong tuyết.