Pair of Vintage Old School Fru
Công Tắc Tình Yêu

Công Tắc Tình Yêu

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323705

Bình chọn: 9.00/10/370 lượt.

Diễn Chiếu đang đứng ở cửa phòng, nhìn cô, nửa như cười nửa như không.

Chu Tiểu Manh đi lướt qua bên cạnh anh ta, tiện tay đóng cửa phòng bố lại, sau đó định bỏ lên lầu, nhưng cô vừa bước lên bậc thang, thì đột nhiên nghe Chu Diễn Chiếu nói: “Sao hả? Áy náy trong lòng à?”

Chu Tiểu Manh cúi đầu đi lên, nhưng chỉ một giây sau đó, anh ta đã rảo nhanh mấy bước đuổi theo, tóm lấy cánh tay cô, đẩy cô vào tường: “Anh đang nói chuyện với em đấy.”

Chu Tiểu Manh cười lạnh lùng: “Tôi chẳng áy náy gì cả, mẹ tôi còn chẳng bằng ông ấy nữa, bố anh ít nhất vẫn còn có thể ăn cơm, có thể nói chuyện, còn biết được anh là ai… mẹ tôi thì chẳng biết gì nữa cả…”

“Hừ, cô trách tôi ra tay độc ác quá phỏng?” Chu Diễn Chiếu tóm lấy cằm cô: “Hai năm nay anh đối xử tốt với cô quá rồi phải không? Tốt đến nỗi cô quên mất mình là ai rồi à?”

“Chi bằng anh cho tôi một phát súng vào đầu, để tôi đến bệnh viện với mẹ tôi cho xong!”

Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Đừng nằm mơ nữa, cô chẳng thể đi đâu cả, chỉ có thể ở lại đây thôi. Ở đây mà ngày ngày nhìn bộ dạng ấy của bố anh, nghĩ lại những chuyện mẹ cô đã làm… mẹ cô nhất định rất hối hận đấy… bà ta không biết cô con gái nhỏ thân yêu của mình không nghe lời, không ngờ lại không lên máy bay, mà trở về đây. Cô nói xem, năm đó nếu cô chạy sang Canada thật, chắc anh phải tốn bao nhiêu công sức mới bắt được cô về đây mà chầm chậm giày vò chứ nhỉ.”

Ánh mắt anh ta đầy vẻ giễu cợt, tựa như từng nhát dao, từng nhát dao lăng trì cô. Khóe miệng Chu Tiểu Manh hơi cong lên, không ngờ lại nở một nụ cười: “Đúng đấy, anh trai à, em thực sự hối hận chết đi được, em hối hận khi ấy sao mình lại không lên máy bay, sao cứ muốn quay lại? Năm đó sao em lại lo lắng cho sự sống chết của anh như thế chứ? Nếu anh chết chung với bố, giờ không biết em sẽ sống vui vẻ đến thế nào đây!”

Chu Diễn Chiếu lạnh lùng nhìn cô: “Cô đúng là có tiến bộ, đã biết cãi lại anh rồi cơ đấy. Nếu không phải nể chút tình nghĩa năm đó, cô cho rằng bây giờ cô có thể đứng ở đây nói chuyện với anh cô sao?”

CHươNG 2 (6)

“Đúng vậy, cậu Mười, đúng là phải cảm ơn anh rồi đấy, khi ấy Tiểu Quang đã lôi tôi ra, nhưng anh lại đổi ý gọi gã ta quay lại, đúng là niệm tình xưa. Đặc biệt tôi còn phải cảm ơn anh hai năm nay đã quan tâm, một tháng giúp tôi kiếm được mấy vạn đồng nữa! Tôi mà bán thân cho người khác, làm sao có lợi bằng bán cho anh cơ chứ!”

Chu Diễn Chiếu bật cười, chầm chậm vuốt ve gương mặt cô: “Hôm nay sao em cứ như ăn phải thuốc súng thế?”

Chu Tiểu Manh ngoảnh mặt đi, anh ta một tay chống lên tường, một tay bóp cằm cô, xoay mặt cô trở lại: “Muốn giở trò với anh, cô em vẫn còn kém lắm, đừng tưởng cô em giả vờ làm ầm ĩ lên thì anh đây sẽ nghĩ rằng cô ghen với Tôn Lăng Hy. Anh trai em gặp đàn bà ghen tuông còn nhiều hơn số đàn bà mà đời này cô quen biết cơ đấy. Chu Tiểu Manh, hồi đó sao em không thi vào khoa kịch nói Học viện Điện ảnh Bắc Kinh nhỉ? Luyện tập cho tốt, nói không chừng còn có hy vọng lừa gạt anh.”

Chu Tiểu Manh cắn chặt môi, cắn đến nỗi khóe môi trắng nhợt ra, nói: “Tôi chẳng ghen tuông với ai cả, cũng không diễn kịch diễn kiếc gì. Anh đã có bạn gái rồi, sau này đừng làm vậy với tôi nữa.”

“Anh làm gì em nào?” Chu Diễn Chiếu cười vẻ rất thích thú: “Vả lại, mẹ em không phải vẫn nằm trong bệnh viện sao? Không phải em đã thề không để người ta rút ống thở của bà ấy à? Tháng này mấy vạn đồng đấy, em đi kiếm ở đâu?”

Mỗi câu nói của anh ta tựa như lưỡi dao, đâm cho cô nát bươm nát bầm, không còn mảnh da nào lành lặn, chỉ muốn thu mình lại, rúc vào một nơi cả thế giới này đều không trông thấy. Nhưng anh ta đang chống một tay lên tường, quây cô vào trong góc, muốn lùi cũng không thể lùi được. Chỉ có đôi mắt của anh ta đầy vẻ châm biếm, như thiêu như đốt, tựa một điếu thuốc nóng bỏng, gí vào trái tim cô, làm nó thủng lỗ chỗ.

Cô nhớ lại lúc mình từ sân bay chạy về, nhớ lại khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra liền trông thấy anh ta đứng giữa nhà, cô vô cùng mừng rỡ, kêu lên một tiếng: “Anh ơi!” Lúc đó, cô nghĩ gì vậy nhỉ? Cô đã quên mất từ lâu rồi.

Gương mặt cô nở một nụ cười mơ màng, chừng như nhớ đến chuyện vui vẻ lắm, lại tựa như đứa bé chợt nhớ ra viên kẹo mình giấu trong ngăn kéo tủ. Chu Diễn Chiếu đã lâu lắm không thấy cô cười kiểu ấy, không khỏi có chừng nửa giây suýt ngẩn ngơ thất thần. Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, cô đã đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh ta, giọng nói vừa ngọt ngào lại vừa nóng bỏng: “Anh trai à, thế đêm nay có để em kiếm tiền nữa không?”

Mùi hương dễ chịu của cô theo hơi thở phả vào mặt anh ta, gương mặt Chu Diễn Chiếu không chút cảm xúc, kéo cánh tay cô khỏi cổ mình: “Tỉnh ra rồi hả? Muộn rồi, từ nay trở đi cô khỏi phải lo lắng nữa, đằng nào cô cũng đã bảo tôi đừng làm vậy với cô nữa mà.”

“Em sai rồi, anh à, em sai rồi.”

Anh ta đẩy cô ra, đi lên lầu, Chu Tiểu Manh bước theo sau, tóm lấy ống tay áo anh ta, một mực không chịu buông. Lên đến hành lang tầng hai, Chu Diễn Chiếu cáu tiết, xoay người lại đẩy mạnh cô một cái, Chu Tiểu Manh ngược lại còn bổ nhào tới ôm lấy anh ta: “Anh à, anh đừng giận, em biết em sai rồ