
ao hứng, vừa hát vừa hào hứng cao giọng gọi tên cô: “Chu Tiểu Manh! Chu Tiểu Manh!”
Chu Tiểu Manh không dám để anh ta gọi đến lần thứ ba, nhanh chóng bò dậy khỏi giường, xỏ chân vào dép lê đi tới cạnh cửa phòng tắm: “Chuyện gì vậy?”
“Dầu gội đầu của anh đâu?”
Chu Tiểu Manh biết anh ta say quá đâm hồ đồ rồi, đây là phòng của cô, anh ta không để bất cứ đồ cá nhân nào ở đây cả. Cô đáp: “Em sang phòng anh lấy cho.”
Chu Tiểu Manh vội vàng chạy qua phòng ngủ chính ở đầu bên kia hành lang, bình thường Chu Diễn Chiếu không cho phép cô vào phòng anh ta, nhưng lúc này anh ta đã uống say, cô bèn thừa dịp vào trong xem thử. Đáng tiếc, vì quá vội nên cô không dám nấn ná lâu, chạy vào phòng tắm lấy dầu gội đầu của anh ta xong liền nhanh chóng lướt nhìn qua đồ đạc trong phòng: giường, tủ đầu giường, ghế xô pha, tủ bên… phòng của đàn ông, không nhìn ra bất cứ điểm nào khác thường. Cô cuống quýt chạy về phòng mình, chỉ sợ đi hơi lâu, anh ta sẽ sinh nghi.
Cô đứng cạnh phòng tắm gõ gõ lên cửa, Chu Diễn Chiếu rốt cuộc cũng ngừng hát, thò một bàn tay ướt sũng nước ra, quơ quơ loạn xạ: “Đâu rồi?”
Chu Tiểu Manh đưa chai dầu gội đầu cho anh ta, bất thình lình bị anh ta chụp lấy tay, thuận thế tóm luôn cổ tay cô, kéo vào phòng tắm. Hơi nước mù mịt, Chu Tiểu Manh còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đẩy ngã, đập lưng vào một tấm kim loại cứng, cú va chạm làm sống lưng cô đau ngâm ngẩm. Cô nhớ ra tấm sưởi nằm ngang cong cong gồ lên, lạnh như băng, ướt rườn rượt cọ vào lưng cô. Chu Diễn Chiếu dồn sức đè cô sát vào tường, tựa như muốn ấn cả người cô lún vào trong tấm sưởi vậy. Eo Chu Tiểu Manh đau đến tưởng muốn đứt lìa, cô có cảm giác mình như một miếng thịt bò, bị xiên lên nĩa, phía sau là vỉ sắt đang hừng hực lửa than, ngay cả những ống sắt ngang dọc trên tấm sưởi cũng giống nữa. Những hạt nước trên tóc Chu Diễn Chiếu nhỏ lên mặt cô lành lạnh, vừa khéo rơi xuống má cô, trông như những giọt lệ. Chu Diễn Chiếu cúi người áp sát bên tai cô, khe khẽ cười: “Chu Tiểu Manh, em nói xem năm xưa anh vì sao không khiến cả mẹ lẫn con nhà em sống dở chết dở ấy nhỉ… phải chăng là, anh cảm thấy, để lại em có ích hơn?”
Toàn thân Chu Tiểu Manh run lên lẩy bẩy, anh ta bóp vào eo ôm cô dậy, khiến cô buộc phải ôm chặt lấy cổ anh ta. Chu Diễn Chiếu đặt cô lên bệ rửa mặt, đẩy đầu cô đập vào tấm gương kêu “canh” một tiếng. Ngón cái của anh ta vừa khéo ấn lên hõm động mạch cổ cô, Chu Tiểu Manh học ngành Hộ lý, cũng biết chứng khó thở khi hõm động mạch cổ bị đè nén, chỉ sợ anh ta đột nhiên nổi cơn thì chẳng mấy phút sau, trái tim cô sẽ ngừng đập mà chết. Nhưng Chu Diễn Chiếu chỉ dùng ngón tay cái chầm chậm vuốt ve mạch đập âm ỉ nơi cổ cô, đoạn cười cười: “Muốn giết một người rất dễ mà, phải không?”
Anh ta cúi người chầm chậm hôn cô: “Nhưng giết một người, làm sao khiến anh vui vẻ như hiện giờ được chứ…”
CHươNG 1 (9)
Hơi nước trong nhà tắm vẫn chưa tan, nước nóng từ vòi hoa sen chảy róc rách, quạt thông gió kêu vù vù, sau lưng Chu Tiểu Manh là tấm gương lạnh lẽo trơn nhẵn, hơi nước ngưng kết trên mặt gương thấm qua áo cô, dính sát lên lưng. Chu Diễn Chiếu nhanh chóng cảm thấy quần áo của cô vướng víu, bèn giật ra vứt sang một bên. Chu Tiểu Manh hốt hoảng ngẩn ngơ, tự ép mình đọc thầm bài Nhạc Dương lầu ký[1'>: “Mùa xuân thứ tư năm Khánh Lịch, Đằng Tử Kinh bị biếm đi trấn thủ quận Ba Lăng. Năm Việt Minh, quốc thái dân an, trăm việc bị bỏ phế đều đã hưng thịnh lại. Vì vậy trung tu Nhạc Dương lầu, mở rộng quy mô… nhờ thế, từ mạn Vu hiệp ở phía Bắc, đến vùng Tiêu Tương ở miền Nam… sắc trời sắc nước hòa làm một, màu xanh biêng biếc trải ra mênh mông; hải âu chao liệng, cá gấm tung tăng; hoa cỏ cây cối trên bờ sum suê tươi tốt. Thi thoảng khi sương khói tan đi, ánh trăng vằng vặc trải ra muôn dặm, ánh sáng lấp lánh sắc vàng, bóng trăng lặng lẽ tựa như mảnh ngọc chìm dưới đáy nước…”
[1'> Bài ký viết nhân sự kiện trùng tu Nhạc Dương lầu, do nhà văn học thời Tống là Phạm Trọng Yêm viết theo lời mời của người bạn thân là Ba Lăng quận thủ Đằng Tử Kinh.
Đau, đau đến cực hạn thì không còn đau nữa, Chu Diễn Chiếu khi say rượu hành hạ giày vò đặc biệt dã man, sau một hồi lại lật cô lại. Đầu cô hình như đã đụng vào vòi nước ở bồn rửa mặt, cô không muốn đối mặt với tấm gương, mái đầu vẫn cúi gằm xuống bồn rửa, cố đè nén cảm giác dạ dày cuộn lên, tiếp tục đọc thầm trong óc, hết Nhạc Dương lầu ký, thì đến Đằng Vương các tự, Trường Hận Ca, Tỳ Bà Hành…
Đọc đến đoạn, “Rồi Lạc thần cảm động, bồi hồi dùng dằng, thân thái ly hợp, lúc tối lúc bừng. Thân nhẹ bổng như hạc đứng, như sắp bay lại ngập ngừng. Dẫm đường tiêu hoa nồng đượm, đi lối cỏ ngát mùi hương. Ngâm nga mãi lòng yêu mến chừ…”[2'>, Chu Diễn Chiếu lôi cô ra khỏi phòng tắm, hai thân hình ướt sũng lăn lộn trên tấm ga trải giường, những vệt ướt ấy lại bị đè xuống, dính vào da nghe lành lạnh. Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo xuống, nhưng lúc này chỉ còn ánh trăng rọi vào mà thôi. Cô không muốn nhìn thấy gương mặt Chu Diễn Chiếu, bèn ngoảnh đầu đi, nhưng anh ta hết lần này đến lần khác cưỡng ép xoay mặt cô trở lại. Sau khi uống