Pair of Vintage Old School Fru
Công Ty

Công Ty

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324155

Bình chọn: 10.00/10/415 lượt.

c mắt, chẳng khác gì trẻ con, hướng về tôi ánh nhìn cầu cứu.

-Sao vậy? –Tôi lặp lại câu hỏi, dắt cô nhóc bước ra ngoài toà cao ốc.

-Phỏng vấn em chính là giám đốc Red Sun. Ông ta theo dõi luôn mảng thiết kế.

-Em sơ suất trong cuộc phỏng vấn ư? –Tôi bắt đầu chú ý thật sự.

-Không, em đã đạt điểm cao nhất trong bài thi thiết kế vòng một. Nhưng hồi nãy, em out rồi.

Không, làm sao mà em ngờ được ông ta chính là gã áo đen lái cái xe mà em tông vào lúc sáng sớm…

Tôi đưa cho cô nhóc mảnh khăn giấy chùi mũi. Qua những lời kể lỗ chỗ, xen vào vô số những tiếng hu hu rấm rứt của cô nhóc, tôi kết nối được mọi việc: Lim là sinh viên thiết kế năm ba. Cô nhóc muốn kiếm một công việc làm thêm, vừa thực tập những gì đã học, vừa kiếm được tiền để tự lập. Thật chẳng may, cô nhóc đã tông xe vào chính giám đốc công ty…

-Nào, đừng mít ướt nữa. Mọi việc vẫn còn có thể cứu chữa. Chẳng phải cuộc phỏng vấn chưa xong. Giám đốc chưa có quyết định cuối cùng. Em khóc bỏ chạy ra ngoài là vì tự ái trẻ con thôi mà! – Tôi cố gắng sắp xếp mọi việc theo chiếu hướng khả quan cho Lim thấy – Nếu muốn, em có thể xin lỗi và xin một cuộc phỏng vấn sau đó.

-Nhưng nếu ông ta nhận người khác rồi thì sao? – Cô nhóc lại nấc lên.

-Ồ, nếu em giỏi thật sự, em luôn có cơ hội chứ! – Tôi nói ra điều ấy, với sự vững tin từ bản thân mình.

-Chị được tuyển vào làm nhân viên rồi đúng không? – Lim bấu lấy khuỷu tay tôi – Vậy chị giúp em nha!

Tôi gật đầu. Lim chùi mắt, đôi mắt mỉm cười vui vui trở lại. Cô nhóc rủ tôi vào quán uống nước.

Nhưng tôi đành từ chối. Trong túi, tôi chỉ còn tiền đi xe bus về nhà trọ mà thôi. Lim đề nghị trao đổi số điện thoại. Tôi không có mobile, đành đọc cho cô địa chỉ nhà trọ, bảo khi nào rảnh thì ghé qua chơi. Nói vậy thôi, dễ gì mà tìm ra nơi tôi ở trong cái xóm lao động nghèo khổ ấy. Lim chợt đưa mobile cho tôi, nhắc:

-Chị dùng mobi báo cho người thân tin mừng chị đã trúng tuyển có việc làm ngon lành rồi, mau đi!

Tôi bật cười, cảm ơn và cầm điện thoại. Ở thành phố rộng lớn này, còn ai thân thiết với tôi ngoài Hoà. Tôi bấm số điện thoại của anh. Từng hồi chuông dài. Anh bắt máy. Vọng vào tai nghe tiếng vọng đường phố. Nghe tôi báo tin, Hoà lặng đi. Rồi anh nói chầm chậm: “Anh vui quá. Em thành công, anh mừng lắm, em biết không?”. Tôi nhìn ra con đường trước mặt. Mọi việc mới chỉ bắt đầu.

Kỳ 3 . NGUYÊN – KHÔNG ĐƯỢC NGOẢNH LẠI

Trong ngày, thời khắc đáng căm thù nhất đối với tôi rơi vào buổi sáng, lúc thay đổi trang phục chuẩn bị rời nhà, tới công ty làm việc. Gương mặt đối diện trong gương khủng khiếp, hoàn toàn thuộc về một kẻ khác, ngoài tôi. Mái tóc cắt ngắn gần sát da đầu. Vầng trán cao in mờ vết nhăn. Tia sáng mờ nhạt hắt ra từ hốc mắt u tối. Tôi bôi lớp kem bọt tràn kín nửa dưới gương mặt. Hệt như tôi đang chìm trong làn nước biển nặng trĩu sủi bọt trắng. Chiếc dao cạo lia đi. Một tôi khác dần dần hiện ra. Tôi của những cuộc điện thoại từ Việt Nam tới các cấp trên ở trụ sở chính, trung tâm Melburne. Tôi của những cuộc đấu trí căng thẳng với khách hàng, của mối quan hệ thường nhật với các nhân viên Red Sun. Tôi của vô số cuộc gặp gỡ chớp nhoáng với các cô gái trẻ, đến rồi đi, lướt qua như những viên bi sặc sỡ, lăn qua các khối vuông trong trò chơi thư giãn… Mọi thứ đều vận hành ổn thoả. Chẳng có gì đáng phàn nàn. Thậm chí khối kẻ còn cho rằng tôi là gã trai trẻ thành công, một gã có bàn tay Midas, chạm vào thứ gì cũng hoá thành vàng. So sánh hàm chứa ngợi khen ấy chỉ khiến tôi ghê tởm. Tất cả hình ảnh trong gương kia, cái bộ cánh trị giá bạc triệu là ủi thẳng nếp được chuẩn bị sẵn tôi sắp khoác lên người kia thật ra chỉ là một lớp vỏ bọc mà tôi phải mang trên người, ngày này sang ngày khác. Ừ, tôi cũng không cần phải nguyền rủa bản thân làm gì. Đó là lựa chọn của tôi. Chính tôi, chứ chẳng ai khác đồng ý ký vào bản hợp đồng ấy. Một khi đã đồng ý bước vào con đường, dù biết mình đã sai lầm, dù cay đắng đến mấy, tốt nhất là cố gắng thực hiện những nhiệm vụ mỗi ngày một cách hoàn hảo, không để cho bất cứ sai lầm nào khác có thể xảy ra.

Năm nay tôi 29 tuổi. Khá trẻ để đứng đầu một công ty như Red Sun – nhận xét cửa miệng của hầu hết những kẻ tiếp xúc với tôi lần đầu. Nhưng, nếu đặt mình vào vị trí này, hay chính xác hơn là nhấn chìm bản thân vào khối lượng công việc cần phải đảm trách, bất kỳ ai cũng sẽ phát hiện ra vấn đề tuổi tác chỉ là một khái niệm ngớ ngẩn, một thứ rào cản người ta vẫn tự đặt ra cho chính mình và mọi người chung quanh. Thực tế, điều này liên quan rất ít đến chất lượng những gì tôi làm được. Công việc có thể biến đổi con người ta, trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Làm sao ngờ nổi chưa đầy 7 năm trước, tôi còn là anh chàng phóng túng, tóc dài, chạy một chiếc xe phân khối lớn có tiếng nổ khôi hài. Như tất cả những sinh viên kiến trúc, tôi mê heavy metal, đọc sách có mùi vị triết lý của Hesmann Hesse hay Kenzaburo Oe, ngồi trong ciné cả ngày để xem một bộ phim ưa thích đến bốn lần chẳng biết chán. Tương lai được hoạch định rõ ràng: Tốt nghiệp, đi làm công ty, thu hoạch kinh nghiệm, một ngày đẹp trời nào