Công Ty

Công Ty

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324563

Bình chọn: 8.5.00/10/456 lượt.

nhún vai. Vài chiếc răng ánh lên trong miệng ông ta, như răng sói – Được rồi, trước ông Trần, tôi sẽ im lặng, không để lộ ra một vài bí mật mà tôi biết nội bộ phía gia đình cậu. Yên tâm chưa? Nhưng còn sau đó, tôi không dám chắc điều gì hết.

Peter đang kín đáo nhắc nhở sự việc chị Trâm ra tay tàn nhẫn, lập màn kịch để tôi chấp thuận cuộc hôn nhân khốn kiếp với Kat Trần đây mà. Hoàn toàn dối trá nếu cho rằng tôi không ghê sợ Peter. Sợ hãi bao nhiêu, căm thù bấy nhiêu. Nhưng sâu thẳm hơn, bên trong tôi đang lấy lại sự cân bằng. Sợ hãi và căm ghét là những cảm giác mù quáng. Chúng sẽ nhận chìm người ta vào vũng lầy tối tăm. Tôi khác. Tôi đã bị những thứ tình cảm đen tối đánh bẫy. Tôi chiến đấu cật lực để giờ đây, tôi đang đi xuyên qua chúng. Tôi có thể chấp nhận thất bại. Một lần. Hai lần. Nhưng sau đó, tôi phải giành lại quyền kiểm soát tình thế. Được thôi. Bọn người như ông Trần, như Peter Yeo muốn gài bẫy tôi. Ngay đến cả gia đình cũng góp tay xô đẩy, buộc tôi phải lấy Kat Trần. Vậy sao tôi lại không vin ngay vào tình huống ấy, lái theo hướng có lợi cho tôi nhất? Peter Yeo cứ việc tự đắc, cứ việc tin rằng gã chắc tay dắt dây kéo mũi tôi. Tôi sẽ cho gã sập bẫy của chính gã, vào một ngày không xa. Nếu cần thiết nữa, khi gia đình ông Trần về Việt Nam, tôi có thể ném bỏ lại sau lưng tất cả thái độ oán ghét và lạnh nhạt. Tôi sẽ đóng vai người thân, một anh con rể biết điều. Tự tôi sẽ điều khiển màn kịch đời tôi, chứ không cần chị gái đốc thúc bằng những thủ đoạn đê hèn nữa… Nhìn phớt qua cái đầu quả trứng của Peter, tôi nhếch mép nở nụ cười mỉa mai:

-Cảm ơn ông, vì những điều ông làm cho tôi, và cả những điều ông không làm!

Peter Yeo hơi khựng lại. Vẻ cười cợt biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác, đề phòng. Có lẽ gã đã đánh hơi điều gì nguy hiểm trong giọng nói mềm mỏng.

-Bỏ qua đi. Cậu về bây giờ chưa?

Gã đưa mắt nhìn dọc theo hành lang, có vẻ nôn nóng như đang chờ một ai đó và muốn tống khứ tôi ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

-Ông cứ về trước đi! – Tôi hất hàm, nói dối – Tôi sẽ vào phòng làm việc, coi xét cho xong mấy dự án quảng cáo ngoài trời.

Peter đi thẳng ra thang máy. Tôi sẽ đứng chờ một lúc. Tôi không muốn chia sẻ bầu không khí hít thở với gã này thêm chút nào nữa. Dù giỏi chịu đựng, cũng không nên ép buộc mình quá mức. Đứng bên cửa sổ, tôi nhìn ra bầu trời đỏ sẫm, đang dần dần chuyển sang tím bầm. Ừ, cuộc đời là thế. Tôi đã muốn sống tử tế, muốn làm việc đàng hoàng. Tôi đã muốn gầy dựng một công ty của người Việt. Nhưng hết thảy các dự định của tôi, đến phút cuối, đều bị bẻ ngoặt đi,theo những hướng lao đao. Trước kia, tôi đã từng phấn chấn, từng xây dựng bao nhiêu kế hoạch lớn lao khi được giao phó Red Sun. Giờ đây, tôi nhận ra mình đang ngồi trong cỗ xe của quỷ. Nếu tôi không giành lại tay lái, tôi sẽ đâm đầu xuống vực thẳm. Không ai muốn mình trở nên độc ác xấu xa. Nhưng, một khi muốn chiến đấu với bọn người đê tiện như Peter và những kẻ đứng sau lưng gã, tôi phải có vũ khí. Tốt hơn hết là vũ khí tàn nhẫn.

Ráng chiều bên ngoài tắt dần, nhường chỗ cho bóng tối. Những toà cao ốc chung quanh lên đèn. Những cái hộp chất đầy những con người vẫn miệt mài làm việc, chạy đua theo những kế hoạch cần hoàn tất, những khoản tiền cần phải chiếm giữ. Ồ, có lẽ tôi đang nhìn mọi việc dưới ánh sáng tồi tệ. Còn nhiều mục đích khác nữa chứ. Chẳng hạn niềm say mê, sự hoàn thiện bản thân qua công việc mỗi ngày. Cánh cửa phòng Sales mở hé, ánh đèn sáng trắng hắt ra ngoài. Ồ, hình như một ai đó vẫn ở lại làm việc. Tôi bước vào, đứng sau bức vách của một cabin. Vẳng ra giọng nói của Hoàng Anh với nữ nhân viên sales nào đó. Thật là một cô gái chăm chỉ, hết lòng vì việc chung. Tôi vẫn đứng sau bức vách, lắng nghe cuộc trao đổi giữa hai cô gái một cách thú vị. Hoàng Anh đang giảng cho nữ nhân viên dưới quyền về một phương pháp tiếp cận khách hàng mới. Việc này nằm trong kế hoạch giữ vững

Buổi sáng thức giấc bên cạnh Peter Yeo, với tôi, chưa bao giờ là một cảm giác dễ chịu. Không chỉ lời nói hay ý nghĩ, mưu toan giấu kín gây nên nỗi sợ hãi, mà ngay cả bản thân con người ông ta khi gần gũi nhất, từ làn da cho đến hơi thở cũng phả ra làn hơn giá lạnh. Peter thường ghé qua chung cư đột xuất. Một đôi lần, tôi tỏ ý than phiền. Có thể tôi đi học ngoại ngữ buổi tối hoặc bận ghé qua cửa hàng mua sắm gì đó. Tôi muốn được báo trước để chủ động hơn về thời gian. Peter nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng: “Nếu không có gì che giấu, tại sao em cần phải được báo trước?”. Tôi lặng im, chẳng tìm ra cách giải thích nào khả dĩ. Xuất hiện nửa như một chủ nhà lạnh nhạt, nửa như một vị khách ngạo màn, Peter uống một chút rượu rồi bảo tôi vào giường. Đúng 2 giờ sáng ông ta rời đi, mọi hành động êm ru, như thể tay chân ông ta bọc kín bằng những miếng đệm chống âm thanh. Peter không biết tôi rất tỉnh ngủ. Mọi hành động ông ta làm đều được tôi quan sát qua đôi mắt khép hờ. Bóng người mặc quần áo hằn lên trong đêm tối. Cách ông ta hút vội điếu thuốc cho tỉnh táo. Cặp kính trắng loé sáng khi phản chiếu thoáng qua bóng đèn hắt ra từ phòng tắm


The Soda Pop