
anh trước mặt cô, tránh luôn cả việc nói mấy chữa số 0, 7, 4. Ai cũng biết boss đang thất tình.
“Mấy hôm trước, dì Đỗ gọi điện bảo là Tiểu Tề đã về nước rồi, mấy nữa, dì ấy cũng về vì ở nước ngoài cô đơn quá. Nha đầu à, mẹ thấy dạo này, con không ổn chút nào. Có phải con đã gặp Tiểu Tề không? Chắc không phải con nhìn thấy nó là lại thấy không thoải mái đấy chứ? Bốn năm đã trôi qua rồi, con nghĩ nhiều như thế làm gì? Cậu ấy đã có bạn gái mới người Tây Ban Nha rồi, con cũng nên tìm đối tượng mới đi chứ nhỉ? Sớm sớm lập gia đình cho mẹ nhờ con ạ.”
Ngay cả bố mẹ đã chuyển ra ngoại thành sống cũng biết chuyện anh có bạn gái mới, còn cô luôn luôn là người nắm thông tin sau cùng.
“Con biết rồi, mà mẹ tưởng con không muốn lấy chồng sao? Phải tìm được người thích hợp đã chứ! Nếu tìm được, nhất định con sẽ đi đăng ký kết hôn luôn. Đàn ông bây giờ toàn là lũ lừa đảo, kẻ cũ lừa đảo, người mới cũng lừa đảo. Phụ nữ đúng là ngốc nghếch, bị lừa một lần chưa đủ, còn để bị lừa lần hai, lần ba”. Hàn Tú nằm trên sô pha, khó nhọc nói.
“Để mẹ tìm giúp con, cuối tuần này cùng mẹ đi xem mặt! Đến lúc đó, con đừng có mà chê bai này nọ đấy! Mỗi lần nói chuyện với con là sức khỏe của mẹ lại bị tổn hại nghiêm trọng, làm mẹ chẳng xem nổi đoạn cuối bộ phim Hoàn Châu cách cách đấy! Thôi nhé!”. Bà Hàn nói xong liền dập máy luôn.
Sức khỏe của mẹ bị tổn hại, lẽ nào cô lại không biết? Nhưng cô đang cần một chỗ để trút bầu tâm sự mà!
Cô lại bắt mình đứng dậy, đi dọn dẹp từng góc ngách trong nhà, lau chùi mọi thứ sạch bóng và vứt tất cả đồ đạc của anh đi. Lúc nằm vật ra sô pha, cô tưởng như linh hồn mình đã thoát ra khỏi cơ thể, những giọt lệ lại không kìm được mà tuôn rơi, làm ướt nhòe đôi mắt.
Anh từng hỏi cô rằng nếu có một ngày anh ra đi, cô có nhớ đến anh không. Câu hỏi ấy cứ như lời nguyền, trói chặt lấy cô. Nhớ ư? Nhớ nhung là gì chứ? Cô chỉ biết nỗi bất an, phiền não không ngừng chiếm lĩnh tâm hồn minh. Cứ nghĩ tới hai tháng vừa rồi, nhìn thấy những thứ liên quan đến anh hay bất giác hồi tưởng về từng kỷ niệm giữa anh và cô, trái tim Hàn Tú lại nhói buốt, ngay cả việc hít thở cũng khiến cô đau thấu tâm can.
Trước đây, ngày ngày, anh và cô cùng nhau đến công ty, cùng nhau tan ca, cùng nhau mua đồ, cùng nhau vào bếp, cùng nhau ăn cơm, bây giờ chỉ còn một mình cô làm mọi việc. Hàn Tú vẫn đi siêu thị mua đồ, thường xuyên lôi về những thứ mà sau đó, cô chỉ ngây người nhìn chúng chứ chẳng biết phải dùng vào việc gì. Cô chỉ biết làm mỗi món cơm rang trứng, cứ nhấc chảo lên là lại nhớ đến hình ảnh anh ngồi bên bàn ăn. Không có gì vô vị chán chường bằng việc một mình một mâm cơm. Có một lần, đang nấu cháo, chẳng biết cô nghĩ gì trong đầu mà để cháo trào hết ra ngoài, be bét xung quanh mặt bếp. Cô thấy mình chẳng khác nào một kẻ vô tích sự, ngoài việc gọi thức ăn sẵn thì chẳng biết làm gì cả. Hàn Tú buồn bã, tay chân loạng quạng, đúng lúc cô định rút phích cấm nồi cơm ra thì đèn trong phòng bếp đột nhiên vụt tắt. Điện trong phòng khách cũng tắt luôn, màn đêm u tối bủa vây bốn phía như muốn nuốt chửng lấy cô.
Mất điện hay cầu giao ngắt điện để đảm bảo an toàn, Hàn Tú cũng chẳng rõ nữa. Trước đây, những chuyện lắt nhắt này đều do một tay anh đảm nhiệm. Cô căm ghét bóng tối, ghét cay ghét đắng cái cảm giác bị bỏ quên ở một xó xỉnh tối thui nào đó trên thế giới này. Cô sợ nhất lúc đi ngủ, khi xung quanh màn đêm tĩnh lặng đến rợn người. Một mình co ro trên giường, cô lại nhớ đến anh, sờ sạng khoảng trống bên cạnh, lúc này mới biết nhiệt độ của một người sẽ mãi mãi chẳng thể nào so sánh với hơi ấm của hai con người.
Bất kể đi tới đâu, cô cũng nhìn thấy hình bóng của anh. Không giây phút nào cô thôi nhớ về anh, dù anh đã hết lần này đến lần khác làm cô tổn thương nhưng cô vẫn không kìm nén được mà cứ nhớ anh, nhớ anh điến da diết, khắc khoải…
Khi chẳng còn chỗ nào trong nhà chưa được dọn dẹp cũng là lúc sức lực của cô đã bị rút đi quá nửa.
Cô day day tay vào hai bên thái dương đau nhói, không ngừng tự nhủ: “Đừng nhớ nữa, đừng nhớ nữa, nếu tiếp tục thế này thì mình sẽ điên mất!”. Thế nhưng chẳng phải nội tâm của cô đã điên loạn rồi sao?
Hàn Tú nằm trên ghế sô pha, tay cầm chiếc điều khiển, không ngừng chuyển kênh, đôi mắt mơ màng, mệt mỏi. Đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên, cô mới choàng tỉnh, lập tức lấy lại thần trí.
Ti vi đang chiếu cảnh rất nhiều người đứng trước một tòa nhà bốc khói, tiếng còi xe cảnh sát hòa với tiếng xe cứu hỏa. Người phóng viên thở gấp: “Lúc này, tôi đang ở đường XX, thuộc tiểu khu XX. Vào khoảng 15 giờ 30 phút chiều nay, căn hộ ở tầng mười hai, tòa nhà A thuộc khu dân cư này đã xảy ra nổ bình gas, khiến một phụ nữ tử vong và hai người bị thương, bao gồm một nam và một nữ. Đến thời điểm này, vẫn chưa xác định được danh tính của các nạn nhân. Khi vụ nổ xảy ra, các hộ xung quanh không có ai ở nhà nên mới tránh được tai nạn. Cảnh sát hiện đang điều tra để làm rõ sự việc. Phóng viên đài truyền hình thành phố đưa tin.”
Hàn Tú nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, tay run run, dường như chẳng thể nào chịu được sức nặng c