
dám giở trò biến thái thì đừng trách tôi…”. Đang xả một tràng thì chợt nhớ ra sự khủng bố của Đường Trạch Tề, nỗi tức giận trong lòng Hàn Tú bỗng dưng tan biến hết, cô không dám nói gì nữa.
“Đừng trách cô làm sao cơ?”. Đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Thất đã thay xong quần áo, bước ra ngoài. Anh thấy người nóng bừng bừng, đầu óc mơ màng, chân tay bủn rủn. Việc mặc quần áo đã gần như cướp mất toàn bộ sức lực còn lại trong anh.
Hàn Tú mở to mắt nhìn bộ dạng run rẩy, yếu ớt của anh, nhất thời chưa biết trả lời ra sao.
Lúc cô đang định mở miệng nói thì bất ngờ thấy trước mắt tối sầm lại, cả người anh ngã về phía cô lần nữa. Có điều lần này tư thế của cô đã thay đổi, đúng theo tiêu chuẩn yêu đương “nam trên nữ dưới”!
Hàn Tú cảm thấy toàn bộ không khí trong ngực mình đều bị ép hết ra ngoài, đau đến nhăn nhó mặt mũi, cô vừa xấu hổ vừa tức tối nói: “Này, anh cố ý phải không?”
Một lúc lâu sau, tên Đường Trạch Tề kia vẫn chẳng đáp trả. Làn da nóng như lửa đang áp chặt vào người khiến Hàn Tú cảm thấy có gì đó không ổn. Má anh đang đặt trên mặt cô. Khó khăn lắm cô mới rút được cánh tay bị đè ra, sờ lên trán anh. Thì ra anh đã bị sốt cao tới mức ngất đi.
Cô thầm than, thật đen đủi quá! Trên đời này làm gì có ai xui xẻo như cô chứ? Bị một người đàn ông đè lên người đến hai lần trong cùng một ngày. Hơn nữa, anh còn rất nặng.
Hàn Tú nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra khỏi người mình rồi cố kéo anh ra ngoài phòng khách. Chẳng còn hơi đâu mà đỡ anh lên ghế sô pha nữa, Hàn Tú đành phải trải một chiếc chăn mỏng lên sàn, để anh ngủ trên đó.
Cô sờ trán anh lần nữa, thật sự là rất nóng! Hàn Tú mím chặt môi, lo lắng. Liệu anh có chết không? Anh vốn đã bị thương rất nặng rồi, nếu chẳng may anh chết thật thì mọi việc cô làm trước đó đều là công cốc sao?
Cô bèn chạy đi lấy một chiếc khăn mặt, vò qua nước rồi vắt khô, đắp lên trán anh, sau đó gọi điện cho phòng khám ở lầu dưới. Một lúc sau, bác sĩ Lưu mới lên. Hàn Tú kể qua tình hình của anh cho bác sĩ nghe, cô không biết vì sao anh bị thương, chỉ nhớ lúc trước, toàn thân anh găm vô số mảnh vụn thuỷ tinh nên nói bừa: “Anh ấy không cẩn thận nên ngã từ trên cao xuống, không may bị rơi trúng tấm kính người ta đem vứt đi.”
Bác sĩ Lưu định xem lại vết thương nhưng thấy Tiểu Thất đã băng bó cẩn thận, không còn gì để chê trách, bèn quay ra nhìn Hàn Tú với ánh mắt khó hiểu. Cô đành giải thích thêm: “Trước đây, anh ấy đã từng học qua lớp y tá.”
Sau một hồi kiểm tra kĩ càng, bác sĩ Lưu nói: “Này, Tiểu Hàn, lúc nãy, cô mua thuốc của tôi, có phải là để cho bạn trai mình dùng không?”
“Hả?”. Bạn trai? Hàn Tú chẳng biết thanh minh thế nào, nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy, đó là do anh ấy bảo tôi mua.”
“Cô mang thuốc ra đây cho tôi xem lại lần nữa!”
Hàn Tú đem bọc thuốc ra. Bác sĩ Lưu xem từng thứ một, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hàn, cô không cần phải lo lắng quá đâu, số thuốc bạn trai cô dùng không hề sai. Đêm nay, cô chú ý cậu ấy một chút, xem xem sau hai giờ nữa có hạ sốt không. Nếu cậu ấy hạ sốt thì không còn gì đáng lo ngại nữa. Còn nếu nhiệt độ không giảm thì cô phải nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Chút nữa, cô đi theo tôi xuống lấy thêm một số thuốc hạ sốt nữa về!”
“Dạ vâng.” (5)
Lúc dán miếng hạ sốt cho Tiểu Thất, chạm tay vào vầng trán nóng như lửa của anh, Hàn Tú không khỏi hoảng hốt. Cô không thể ngờ rằng sau bốn năm xa cách, họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Cô đã phải mất rất nhiều thời gian để chữa lành trái tim bị thương, nỗ lực quên đi tình yêu đã dành cho anh, thế mà giờ đây, một lần nữa, anh lại làm đảo lộn cuộc sống của cô.
Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì?
Cô chạy đi lấy chiếc máy tính xách tay rồi mang ra ngoài phòng khách, ngồi lên ghế sô pha và vào mạng. Cô nhấn vào nick của tất cả những người bạn chung của hai người, lặp đi lặp lại câu hỏi: “Các cậu có biết Đường Trạch Tề đã về nước không?”
Bạn nữ A: “Đường Trạch Tề đã về nước rồi sao? Mình không hề biết, anh ấy không đến gặp mình, thực sự mình rất nhớ anh ấy. Tú, cậu không thấy khó chịu khi mình nói thế chứ?”
Bạn nữ B: “Hả? Cậu với Đường Trạch Tề đã chia tay nhiều năm thế rồi, mình cứ tưởng cậu sẽ chẳng thèm hỏi han gì đến anh ấy nữa cơ! Thì ra cậu vẫn còn thích anh ấy à? Chỉ tiếc là sau khi anh ấy ra nước ngoài, mình chẳng mấy khi liên lạc với anh ấy, anh ấy đúng là một người đàn ông tồi tệ, không tim không phổi.”
Hàn Tú: “Ai nói mình còn thích anh ta chứ? Mình thà thích một tên đầu heo còn hơn yêu hắn.”
Hắc Bì: “Hả? Lâu lắm rồi mình mới nghe thấy cậu nhắc tới Tiểu Tề đấy! Thỉnh thoảng mình gặp cậu ấy trên mạng, Tiểu Tề vẫn như trước kia, miệng ngọt như đường. Có điều gần đây, bọn mình không liên lạc với nhau nữa.”
Hàn Tú: “Miệng ngọt như đường ư? Không phải bây giờ, anh ta đã ngốc nghếch từ đầu đến cuối, thuần khiết hơn trước kia rất nhiều sao?”
Hắc Bì: “Ha ha, Đường Trạch Tề mà trở nên thuần khiết thì chi bằng cậu nói mặt trời mọc ở phía Tây còn có lí hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Tiểu Tề có hơi lăng nhăng nhưng kì thực, người cậu ta yêu nhất là cậu