
ã hứa là sẽ nấu ăn cho người ta cả đời, vậy mà còn chạy lên Thiên đàng trước để phục vụ Thượng đế và các thiên thần…”
Hàn Tú nói mãi, nói mãi, bất giác nước mắt lại tuôn trào.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: “Em kể chuyện của nhiều người mà sao không nói về chuyện của chính mình trong một năm qua nhỉ?”
Cô lau khô lệ, trả lời như máy: “Em ư? Em đã đi đăng kí học nấu ăn, chuyện này làm mọi người hết sức kinh ngạc. Mẹ em bảo em là đứa cả thèm chóng chán nên chẳng tin em sẽ làm nên cơm nên cháo gì. Em không nghĩ thế, vẫn kiên trì tập nấu tất cả các món ăn trong cuốn cẩm nang của anh. Sam Sam bây giờ chẳng con tí sĩ diện nào cả, một mình cô ấy vác cái bụng to đùng tới ăn chực thì thôi không tính, đã thế còn lôi theo nào là ông xã, nào là bạn bè gì đó đến nhà em lừa ăn lừa uống. Mỗi lần nấu xong thức ăn và nếm thử, em lại nhớ tới hình dáng của anh mỗi lần vào bếp. Lúc đó, em nghĩ, không biết ở trên Thiên đàng, nhìn em ăn, anh có thèm rỏ dãi không…”
Nước mắt cô lại chảy dài hai bên má.
“Thực ra, em muốn nói là hồi trước, em cũng thèm thuồng y như thế khi nhìn các món ăn đúng không?”. Giọng nói trầm trầm lại cất lên, ở rất gần như đang thì thầm bên tai cô vậy.
Hàn Tú gạt nước mắt, chẳng quay đầu lại: “Đường Trạch Tề, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, cứ nhìn thấy anh là em lại nhớ tới Tiểu Thất. Lạ nhỉ, trừ lúc hạ quan tài của Tiểu Thất xuống huyệt ra, từ trước đến nay, em có thấy anh đốt cho anh ấy tờ tiền nào đâu, sao tự nhiên hôm nay, anh lại chạy đến đây thăm mộ vậy?”
“Cái tên “Trương Tiểu Thất” nghe thật kì quái, dù thêm bất cứ họ gì vào trước hai chữ “Tiểu Thất” thì vẫn không hay.”
“Đường Trạch Tề, anh muốn ăn đòn hả? Nếu anh còn dám bình luận kiểu đó thì em sẽ đập bát hương vào đầu anh để nó thành thủ lợn luôn đấy, anh tin không?”. Hàn Tú không chịu nổi nữa, quay ngoắt về phía sau. Nhìn thấy người nói chuyện với mình nãy giờ không phải là Đường Trạch Tề mà là một chàng trai tuấn tú xa lạ, cô kinh ngạc hỏi: “Anh là ai?”
Anh mỉm cười rồi đưa tay ra, gạt đi những giọt lệ còn đọng ở khóe mắt cô: “Con gái thì phải năng cười mới đẹp, khóc lóc thế này xấu lắm.”
Copy mối tình đầu – chương 23.2 (end)
Vẫn giọng nói ấy, vẫn cử chỉ dịu dàng ấy, nhưng khuôn mặt thì không giống chút nào… Cảm giác thân thuộc toát ra từ chàng trai này khiến cô ngây người ra hồi lâu. Lúc lấy lại được hồn phách, Hàn Tú lập tức lùi về phía sau, mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang mỉm cười với cô: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi hả? Tôi là hàng xóm mới của cô”. Anh chớp mắt.
“Hàng xóm?”. Hàn Tú nhíu mày lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, mãi sau mới nhớ ra cặp vợ chồng ở đối diện nhà cô vừa chuyển đi. Hai ngày trước, có một người đàn ông dọn đến đó. Cô và anh ta đã tình cờ gặp nhau một hai lần gì đó trong thang máy, cũng chào hỏi qua loa, nhưng Hàn Tú vốn miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trai nên người láng giềng khôi ngô, tuấn tú mới tới nhanh chóng bị quên lãng.
“Cô đã nhớ ra chưa? Chúng ta đã gặp nhau một lần ở dưới lầu, gặp một lần nữa trong tháng máy đấy!”
“À… ra là anh”. Thấy anh chàng đối diện cười tươi như hoa, Hàn Tú liền đề cao cảnh giác. Đang ở nghĩa trang mà một gã đẹp trai vẫn cười như mùa thu tỏa nắng thế này, sao có thể không cảm thấy kì lạ chứ?
Anh giơ tay ra và nói: “Xin chào Hàn tiểu thư, tôi tên là Chung Chính Huyên.”
Đáng ghét! Tên đàn ông này đã nghe ngóng được cả họ của cô rồi.
Hàn Tú đặc biệt ghét loại đàn ông vô công rồi nghề, cả ngày chẳng làm gì ngoài việc đi cua gái, nhất là những kẻ tự cho rằng mình rất đẹp trai.
“Thật ngại quá, tay tôi hơi bẩn”. Cô giơ tay ra cho anh xem, lúc nãy, cô đã lau tấm bia, tay dính ít đất cát là điều khó tránh khỏi. Nhưng kì thực, cô từ chối là vì không muốn bắt tay với gã này, dù giọng nói của hắn rất giống giọng Tiểu Thất.
“Không sao”. Chung Chính Huyên mỉm cười rồi rút tay lại. Chỉ về phía tấm hình trên bia mộ, anh hỏi: “Đó là bạn trai cô à?”
“Ừm”. Hàn Tú lãnh đạm đáp. Không muốn nói chuyện tào lao với hắn thêm một phút nào nữa, cô bèn cúi xuống, lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Anh lặng lẽ ngắm dáng vẻ bận rộn của cô với ánh mắt dịu dàng, ấm áp.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở gần đó: “Chính Huyên, chúng ta phải về rồi!”
“Con tới đây!”. Anh trả lời người đàn ông trung niên vừa gọi mình rồi quay sang bảo cô: “Tôi có chút việc đi trước đây. Chúng ta còn gặp nhau thường xuyên. Xin chào Hàn tiểu thư.”
“Được, chào anh”. Hàn Tú ngoài mặt tươi cười như hoa nhưng trong lòng thì vô cùng khinh bỉ những người đàn ông kiểu này.
Y như những gì anh chàng hàng xóm đẹp trai đã nói, hai người họ thường xuyên gặp nhau. Hàn Tú ngày nào cũng “tình cờ” gặp người đàn ông này, lúc thì trong thang máy, lúc thì ở tầng dưới, khi thì là siêu thị gần nhà, ngoài ra còn rất nhiều chỗ khác. Hắn ta làm âm hồn bất tán, quấy rối cô mọi lúc mọi nơi đã đủ để cô khó chịu rồi, vậy mà hắn còn dám “tấn công” cả những người xung quanh cô nữa.
Hàn Tú luôn tự hỏi: “Lẽ nào mình đã gặp phải yêu tà?”
Ví dụ như hôm nay, mới đi làm về, vừa mở cửa