Disneyland 1972 Love the old s
Copy mối tình đầu

Copy mối tình đầu

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326292

Bình chọn: 7.00/10/629 lượt.

gì thế?”

Tay cầm một tập đơn đặt hàng lớn, Tiểu Hứa nói vội: “Ôi, Hàn tổng, chị không biết đâu, Tiểu Thất mới tới EC làm việc được một lần mà hôm nay, điện thoại của bộ phận phục vụ khách hàng hộ gia đình đã réo liên tục như muốn bùng nổ. Chị nhìn xem, tất cả chỗ đặt hàng này đều yêu cầu đích danh Tiểu Thất đến làm vệ sinh, trong đó có tám khách hàng cũ, hai mươi khách hàng mới, vừa đủ một tháng làm việc. Em không dám vội vàng báo giá, càng không dám nhận lời ngay. Hàn tổng, chị bảo chuyện này phải giải quyết làm sao bây giờ?”

“Cái gì cơ?”. Hàn Tú kinh ngạc, cầm tập giấy dày cộp, cẩn thận lật từng trang, cuối cùng ngây người một hồi lâu, chẳng biết nói gì nữa.

Đúng là Hàn Tú định lợi dụng tướng mạo của Tiểu Thất để lôi kéo một số khách hàng lớn, nhưng cô còn tưởng rằng đây mới chỉ là suy tính của riêng mình, không ngờ là ý nghĩ đó lại được hiện thực hóa nhanh đến thế, chỉ mới đến làm vệ sinh ở EC có một buổi mà Tiểu Thất đã giúp công ty có thêm hai mươi khách hàng mới.

Trong đầu cô bất giác vang lên câu nói của anh hôm qua: “Cô muốn tôi kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cô cứ nói ra, tôi sẽ làm hết”

Ánh mắt bi thương, giọng nói trầm buồn của Tiểu Thất đã làm cô khắc khoải cả đêm. Hàn Tú cứ nghĩ mãi về việc liệu mình giữ anh lại rồi lợi dụng tướng mạo của anh để kiếm tiền rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng khi nhìn thấy một xấp đơn đặt hàng hồng hồng xanh xanh dày cộp, đột nhiên cô quên hết sạch những suy nghĩ đó. Lúc này, giữa cô và anh không còn bất cứ quan hệ tình cảm nào hết, chỉ là quan hệ tiền bạc và lợi ích mà thôi. Hàn Tú cho anh cơm ăn, áo mặc, chỗ ở, còn anh bán sức lao động cho cô, đó là một sự trao đổi công bằng, chẳng có gì sai để cô phải cảm thấy áy náy cả.

Đây không phải là mong muốn ban đầu của cô hay sao? Giữ anh lại, bắt anh kiếm tiền để hoàn trả chi phí thuê nhà, tiền ăn uống, quần áo, tiền điện, nước, ..Cô hà tất phải vì một câu nói “không bao giờ quên” mà day dứt chứ?

Tr

ông thấy Hàn Tú đứng ngây ra đó như đang suy nghĩ điều gì, Tiểu Hứa khẽ gọi: “Hàn tổng..”

Cô lập tức lấy lại hồn phách, đưa tập đơn đặt hàng cho Tiểu Hứa rồi nói: “Nhận, nhận, nhận hết! Sao lại không nhận chứ? Tôi thuê Tiểu Thất đến đây để làm việc chứ không phải làm bình hoa di động. Cô đừng thấy anh ta đẹp trai mà rủ lòng thương xót, mau đi gọi điện thoại cho từng vị khách hàng một, nói giá dịch vụ sẽ tăng hai mươi phần trăm so với mức bình thường! Đợi đến lúc hồi phục hoàn toàn, Tiểu Thất sẽ đi làm theo thứ tự thời gian đặt hàng của khách. Nếu họ đồng ý thì đăng ký, không thì thôi”. Muốn đạt đến một thương hiệu hàng đầu thì phải có giá đặc biệt.

“Vâng”, Tiểu Hứa nhận lại chỗ đơn đặt hàng rồi nhanh chóng đi về vị trí của mình.

Hàn Tú càng nghĩ lại càng thấy cô chẳng khác nào Tú bà chốn thanh lâu khi nói những lời vừa rồi: đặt giá cho cô nương xinh đẹp nhất, ai trả cao hơn thì được hưởng mĩ nhân. Cô bất giác rùng mình khi chợt nảy ra ý nghĩ: nếu việc nào ổn thỏa, cô sẽ đến trại tâm thần và tuyển dụng thêm một số bệnh nhân nam đẹp trai, tuấn tú nữa.

Chỉ có mình cô mới có thể nghĩ ra cách kiếm tiền thất đức như vậy!

Hàn Tú hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc đi nhắc lại trong đầu những lời lẽ biện hộ cho hành động của mình: Tất cả đều là do anh tự nguyện, cô cũng không mở tổ chức từ thiện, chỉ cần làm đúng với lương tâm là được rồi.

(2)

Sau một ngày bận bụi, vừa về đến nhà, Hàn Tú đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Cô nhanh chóng thay giày rồi chạy thẳng vào phòng bếp. Tiểu Thất đang mặc tạp dề, xào xào nấu nấu món gì đó. Cô nghểnh cổ, ngó vào xem, thì ra là canh sườn ninh bí đao, rong biển.

Hàn Tú vốn là tín đồ của thịt nên nhìn thấy món nào không có thịt, cô luôn không vui. Món cơm rang trứng tối qua thực sự không thể làm hài lòng chiếc dạ dày của cô. Bởi vậy, khi nhìn thấy canh sườn, Hàn Tú rất hí hửng. Tuy nhiên, có điều này khiến cô hơi thắc mắc, đó là bí đao ở đâu ra? Vì thứ nhất, cô không hề mua bí đao, thứ hai, cô cũng không đưa tiền cho anh đi chợ.

“Anh lấy đâu ra tiền để mua bí đao thế?”

“Một dì ở chợ đã tặng cho rôi”. Anh lãnh đạm trả lời.

“Tặng anh?”. Hừ, mấy bà ngoài chợ đúng là kì thị giới tính đến cực điểm mà, Hàn Tú chưa bao giờ may mắn đến mức được cho miễn phí rau củ hay thức ăn cả. Hơn nữa, bây giờ, giá rau còn cao hơn cả giá thịt đấy! “Tại sao người ta không tặng rau cho tôi bao giờ nhỉ?”

Tiểu Thất nhìn tôi với vẻ khinh khi: “Về vấn đề này, ngày mai, cô tìm đúng người phụ nữ ấy rồi hỏi vì sao nhé!”. Đương nghiên là người ta không thể vô duyên vô cớ mà tặng anh bí đao được.

Hôm nay, Tiểu Thất muốn mua một ít thức ăn để nấu món mới, nhưng khi ra đến chợ, anh mới nhận ra rằng anh không có mấy tờ xanh xanh đỏ đỏ mà Hàn Tú nói là phải dùng để mua các thứ nên chẳng mua được gì hết. Nhìn cả một gian rau củ tươi ngon, nghe thấy khắp nơi vang lên tiếng mời gọi mua hàng, Tiểu Thất thấy tiếc vì mình không có tiền.

Đúng lúc anh chuẩn bị về thì chợt nhìn thấy một cậu bé khoảng một, hai tuổi bước chập chững, đẩy ch