Old school Swatch Watches
Copy mối tình đầu

Copy mối tình đầu

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325853

Bình chọn: 7.5.00/10/585 lượt.

n căn phòng đó.

Khi vào trong thang máy, Hàn Tú mới hỏi: “Anh đã nhìn thấy bố nuôi của mình chưa? Người hát lúc nãy là ông ấy phải không? Ông ấy hát bài gì vậy? Em không hiểu được.”

Tiểu Thất gật đầu: “Ừ, đúng là bố nuôi của anh đấy. Ông ấy vừa hát một bài hát của người da đỏ, đại ý là: “Ngồi trên thảo nguyên xanh bao la, nhìn bông hoa nguyệt quý trước mặt đang nở rộ, tôi đợi chờ người trong lòng đã mong mỏi bấy lâu…”. Đang nói, anh đột nhiên ngừng lại, im lặng một lát rồi bảo: “Chúng ta ngồi xuống thảm cỏ dưới nhà ngồi một lát đi!”

Bài hát vừa nãy là thông điệp của giáo sư Trương nhắn cho anh.

Tiểu Thất kéo Hàn Tú đi quanh bệnh viện để tìm hoa nguyệt quý. Quả nhiên là có một khu vườn trồng rất nhiều loại hoa này, anh bèn kéo cô ngồi xuống.

“Sao anh có thể hiểu được cả tiếng của người da đỏ thế?”. Hàn Tú nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

“Chính cha nuôi đã dạy anh, ông đã dạy anh rất nhiều rất nhiều thứ”. Anh vừa nói vừa không rời mắt khỏi lối ra vào của bệnh viện.

Tiểu Thất không ngừng nhìn thời gian trên di động, anh đã đợi một hồi lâu mà chưa thấy có động tĩnh gì. Hơn một tiếng đồng hồ sau, anh nhìn thấy một y tá đẩy một chiếc xe lăn ra, người ngồi trên đó chính là giáo sư Trương. Chân trái của ông được bó bột, mái tóc trước kia mới bạc phân nửa, nay đã trắng toàn bộ. Trên đầu ông còn có một vết sẹo rất rõ, có lẽ đó là vết thương do Cổ tiên sinh gây ra khi giáo sư kêu anh trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Có hai người cảnh sát đi đằng trước và đằng sau chiếc xe lăn. Ngồi trên xe, giáo sư Trương vẫn không ngừng hát, lần này đã đổi sang một thứ tiếng khác. Những người xung quanh nghe ông xì xồ âm thanh lạ tai, không hiểu gì, đều tưởng là ông bị điên.

Cô y tá đưa ông ra chỗ hoa viên mà hai người đang ngồi. Nhìn thấy Hàn Tú, người cảnh sát khi nãy bị cô ôm lấy ngượng ngùng quay mặt đi phía khác.

Trông thấy hoa nguyệt quý, giáo sư Trương vừa vỗ tay ầm ĩ vừa hát mấy bài hát thiếu nhi, còn đòi ngắt một bông hoa để tặng cho cô y tá. Cô y tá lắc đầu, hoàn toàn bất lực trước người bệnh nhân không chịu an phận này.

Đột nhiên giáo sư Trương dùng bên chân không bị thương để trụ và đứng bật dậy khỏi xe lăn, người ngã nhào về phía Tiểu Thất và Hàn Tú.

Tiểu Thất vội lao ra đỡ lấy giáp sư Trương theo phản xạ. Ngay lúc ấy, ông nắm lấy tay Tiểu Thất, vừa không ngừng di di ngón tay trong lòng bàn tay anh vừa hét lên: “Con trai ta, con trai của ta!”

Cô y tá và hai người cảnh sát nhanh chóng bước đến, đỡ lấy giáo sư Trương. Dùng sức toàn thân đẩy mạnh bọn họ ra, nắm chặt lấy tay Tiểu Thất không chịu buông, ngón tay tiếp tục di di trong lòng bàn tay anh, ông hét lớn: “Đây là con trai tôi, đây là con trai tôi. Các người bỏ tôi ra, tôi muốn về nhà cùng con trai của tôi! Tôi không muốn ở lại nơi này nữa, ở đây có người xấu, các người đều là người xấu.”

“Này, ông đừng có nắm tay của ông xã tôi không chịu buông như thế chứ!”. Hàn Tú xông đến chỗ họ, ngoài mặt thì tỏ vẻ muốn gỡ giáo sư Trương ra, kì thực, cô đang đứng chắn trước mặt ba người kia để ông và Tiểu Thất có thời gian tiếp xúc vơi nhau lâu hơn.

Nhưng chẳng mấy chốc, giáo sư Trương vẫn bị kéo ra, lôi về chiếc xe lăn. Khuôn mặt Tiểu Thất lộ rõ vẻ khó chịu.

Hàn Tú tỏ vẽ phẫn nộ, quát ầm lên: “Các người làm ăn kiểu gì thế? Đây là bệnh viện não khoa, phải trông coi bệnh nhân thật cẩn thận chứ! Chúng tôi đã ngồi tận ngoài đây mà vẫn còn gặp chuyện này là sao? Các người nói xem, nếu ông xã tôi bị người đàn ông kia gây thương tích cho thì sao hả? Chuyện đó nên trách ai đây?”

“Thật xin lỗi anh chị”. Cô y tá ngại ngùng, không ngừng xin lỗi Hàn Tú và Tiểu Thất.

“Lần sau phải chú ý hơn đó!”. Hàn Tú kéo Tiểu Thất lại, khẽ hỏi: “Anh có bị thương không?”

Tiểu Thất lắc đầu.

Hàn Tú lại quay sang nói với cô y tá: “Nhớ cẩn thận hơn đấy!”

Cô ấy gật đầu lia lịa, vâng dạ rối rít rồi vội vã đưa giáo sư Trương vào.

Người cảnh sát nghiêm nghị nhìn Hàn Tú và Tiểu Thất rồi cúi đầu chào. Cô mím môi kéo anh đi.

Suốt đường về, Tiểu thất im lặng, không nói gì. Hàn Tú thấy vậy liền an ủi anh: “Anh đừng buồn, bố nuôi của anh tuy bị nhốt trong bệnh viện nhưng ông vẫn nhận ra anh mà. Đợi một thời gian nữa, chúng ta lại nghĩ cách đến gặp ông nhé!”

Tiểu Thất quay đầu qua nhìn cô, đáp khẽ: “Ừm”.

Giáo sư Trương không hề bị điên, nhưng cho dù nơi này có thế nào đi chăng nữa thì nó cũng an toàn hơn rất nhiều so với bên ngoài. Lúc nãy, ông đã dùng mật mã Morse để nói với anh rằng: Viện điều dưỡng, dưới gốc cây ngân hạnh, sổ sách, số liệu. Có lẽ sổ sách và số liệu được chôn dưới gốc cây ngân hạnh trong viện điều dưỡng. Và chúng vô cùng quan trọng

với anh.

Những thứ đó có giá trị đến mức nào chứ?

Copy mối tình đầu – chương 16

Chương 16: Món quà thứ hai đến từ địa ngục

(1)

Những này sau đó mọi thứ bình thường trở lại.Hàn Tú luôn hận mình không thể ở bên cạnh Tiểu Thất mọi thứ mọi nơi. Anh đi đến đâu là ánh mắt lại hướng về phía đó, bởi vậy, ánh mắt “Ngây ra vì tình” của cô thường bị các thím, các dì có cặp mắt tinh tường sắc bén trong công ty phát hiện.

Người ta thường nói phụ nữ – dù là ngư