
nhận được giọng nói ấy có “mùi vị” gì, anh hỏi cô, xót xa
– Sao anh nghĩ là em khóc chứ? Hic hic – Cô cố cười
– Nghe giọng em là anh biết, lại có chuyện gì hả? – Anh lo lắng hỏi, cô bên này không thể nhìn thấy được đầu dây bên kia anh đang nhíu mày nghĩ ngợi nhiều
– Em không sao mà? Anh gọi em có chuyện gì? – Cô cười trừ, lảng tránh bằng câu hỏi khác
– Em ra bờ hồ cạnh nhà đi, anh muốn gặp em, xem em gái của anh thế nào nào? – Anh cười, cô giật mình lúng túng, mơ hồ hỏi
– Ơ, giờ này anh phải ở bên Mỹ chứ, sao anh lại ở đây, gặp em thế nào được?
– Em không muốn gặp anh chứ gì? – Anh vờ giận dỗi
– Đâu có, anh đợi em 5 phút em ra liền nhé! – Cô cười vui vẻ rồi lịch sự chào anh và cúp máy.
Tiếng tút tút sau đó là tiếng thở dài hời hợt của cô. Cô chuẩn bị rất nhanh rồi đi ra bờ hồ gặp anh
Gió thổi vi vu, ánh trăng vàng rực rỡ nhẹ nhàng soi gương dưới mặt hồ đang gợn sóng nhẹ.
Tiếng cười nói xôn xao, đâu đó có những cô cậu học sinh ngồi cạnh nhau nói về chủđề gì đó, à hình như về chủ đề “tiểu thuyết tình yêu”.
Cô bước qua, nghe thoang thoảng được vài câu nhưng nó lại in sâu vào trong tâm cô “ Tiểu thuyết tình yêu là những câu chuyện dài lãng mạn nhưng có phần bi đát, nhất là cặp đôi nhân vật chính, nếu không cẩn thận là họ mất nhau như chơi…”
Có phải cô cũng giống như vậy không? Có phải cuộc đời cô cũng như một cuốn tiểu thuyết nào đó không? Lênh đênh và bi đát!
Liệu cô có thể trải qua nhưng nỗi đau đến thấu vào xương tủy, nỗi đau ăn mòn con tim cô không?
Cô bật cười ngây dại rồi lại bước đi
Trong ánh đèn vàng mập mờ, hàng cây ngả bóng đen che lấp tầm nhìn. Cô nheo mắt khi nhận ra, anh đang ngồi trên chiếc ghế đó, chiếc ghế có cả tên của hai người “Song Anh”
Sao trông anh có vẻ cô độc vậy, người con gái kia đâu rồi, sao anh không đi cùng cô ta.
Anh lặng im ngồi đó, cây cỏ cũng ngừng hoạt động vì khắp người anh tỏa ra bá khí hết sức lạnh lùng. Mọi thứ xung quanh anh đều lạnh tanh, không cảm xúc
À ừ? Song Anh, cô gái kia cũng tên Anh mà nhỉ?
Vương Thiên Anh?
Ồ!~~~~
Thế nên cái tên Song Anh vẫn tồn tại, chỉ khác là người con gái mang tên Anh đã được người con gái mang tên Anh khác thay thế.
Thật đáng buồn cười.
Cô quay mặt đi, không để ánh mắt mình dõi theo anh nữa, cô đi về hướng khác rồi tìm đến chỗ hẹn với Thiên Kỳ.
Cô thầm nhủ “Có phải tối nào anh cũng ngồi ở đó không?”
A kia rồi, Thiên Kỳ đang đứng cạnh bờ hồ phía nam, anh đang ngắm nghía khung cảnh xung quanh lâu ngày không được ngắm. Ánh mắt anh ánh lên nhiều thứ cảm xúc khó tả
Bàn tay anh siết nhẹ vào thành bờ hồ, rồi cúi cúi đầu xuống, cũng muốn soi gương giống ánh trăng kia.
– Anh, anh chờ em lâu chưa? – Cô len lén chạy đến, vỗ vai anh làm anh giật mình ngoái đầu lại cười cười nói nói
– Em muốn hù chết anh đấy à?
– Em đâu xấu tính như anh đâu mà! – Cô chun mũi chọc ghẹo anh
– Á, lâu không gặp em dám lên mặt với anh hả? Em được lắm nhá – Anh véo má cô, hai tay lắc lắc gương mặt bầu bĩnh, gương mặt ấy vẫn thế, vẫn bầu bĩnh và xinh đẹp, chỉ là ánh mắt ấy có vẻ buồn đi hơn trước rất nhiều, mặc cho cô có cười tươi thế nào nhưng anh vẫn nhìn thấy được tâm trạng của cô qua ánh mắt ấy
– Em có chuyện buồn gì đúng không? – Anh thôi đùa, nhẹ giọng hỏi cô. Cô hơi gượng cười, nhíu mày nhìn anh
– Em vẽ chữ “buồn” trên mặt sau mà anh lại hỏi em như vậy?
– Không, anh nhìn vào mắt em – Anh điền đạm nói
– Người ta nói em có ánh mắt buồn mà, anh quên rồi hả? Cả mẹ cũng nói vậy, cho nên em vui thì mắt em vẫn buồn, thế thôi mà anh cũng…- Cô bĩu môi, lôi ra lí sự cùn
– Em không muốn nói thì thôi vậy, mà em đã chuẩn bị xong hết chưa? – Anh hỏi
– Chuẩn bị gì ạ? – Cô ngơ ngác hỏi
Anh nhìn cô cười, cốc nhẹ lên trán cô, cô kêu đau, anh nói
– Chuẩn bị đồ đạc đi du học này
– À – Cô thốt lên, xoa xoa mũi – Em chuẩn bị xong rồi
– Vậy thì hết tuần này đi luôn nhé, anh chuẩn bị vé hết rồi
– Dạ vâng. – Cô nói, trong chất giọng có chút luyến tiếc
– Mà em có cần anh đến đó cùng không? Sợ một mình em lại không sống được lâu? – Anh cười đùa, nhưng hàm ý của anh chứa đựng nhiều thứ quan tâm không nói thành lời
– Em sống một mình quen rồi anh à? – Cô cười buồn buồn và nỏi tiếp – Vả lại anh còn nhiều việc quan trọng cần làm, thời gian đâu mà đi sang đó 4 năm cùng em
– Nhưng…- Anh cười, không biết nói thêm gì
Cô hít thở thật sâu, nở nụ cười tươi, lắc lư tay anh, nũng nịu
– Anh, em muốn ăn kem
– Vậy thì…chiến luôn thôi – Anh cười tươi, nhanh nhảu dắt tay cô đi vào quán kem cạnh đó.
Cô cười đi vừa cười, có lẽ tối hôm nay cô cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ, quên hết âu lo, quên cả cái gọi là tình yêu, quên trái tim đang rạn nứt chưa được băng bó kia, ở bên anh trai, cô thấy vui lắm.
Cô thầm cám ơn cuộc đời đang dành tặng cô một người anh trai tốt như vậy…
…
Hồi lâu sau, khi ánh trăng đã tàn, những vì tinh tú cũng đang khuất dạng trả lời màu đen bí ẩn cho bầu trời, anh đưa cô về nhà
– Tối nay anh ở đâu? Em không nghĩ vì chuyện nhỏ bé này của em mà anh bay từ bên đó về đây đâu đấy – Cô thầm cười hạnh phúc.
– Em gái của an