Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Cứ lạnh lùng đi, Rồi anh sẽ mất em

Tác giả: Sunii1

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329105

Bình chọn: 7.5.00/10/910 lượt.

ùng Yun khấn.



Trò chuyện với Hữu Tuệ xong, cả hai ngồi xuống dưới gốc cây gần đấy nghỉ ngơi.

– Dạo này em thế nào rồi.? – Vương Khang lên tiếng hỏi

– Em vẫn thế thôi, chỉ có điều là em có thai rồi.

– Hả? Sớm thế – Vương Khang cau mày lên ngạc nhiên

– Tại hôm đó em với anh Khánh Anh say quá nên…

– Cái gì? Vậy là cái thai đó của Khánh Anh?

– Vâng…

– Chắc chứ ! – Vương Khang nhìn Yun như không tin, anh thầm nghĩ Khánh Anh cẩn thận và tránh xa con gái như vậy mà lại ân ái với Yun được sao. Phát hiện nghi vấn đây…Còn cô gái nữa mang tên Thiên Anh, cô ấy sẽ ra sao khi biết chuyện này đây.?? Haizz.

– Chắc mà. – Cô nhăn mũi nhìn anh

– Vậy là hai người họ chia tay rồi hả? – Vương Khang hỏi, ý nói Song Anh

– Đúng thế.! – Yun cười nhếch mép. Nói sai sự thật nhưng nhỏ lại nghĩ đó là sự thật

– Nhanh nhỉ – Anh cười nhạt



Châu San dẫn Hoàng lên chỗ trọ của Thiên Anh và gọi cô ra nói chuyện. Thông tin của Hoàng khá nhanh khi biết Khánh Anh đang tức chuyện cô không chịu về nước với anh. Nhìn bộ mặt u sầm đầm uất của Khánh Anh mà Hoàng còn sợ lây mọi người.

– Thiên Anh , sao em không chịu về cùng nó?

– Em mới qua đây được hơn tháng, em thấy nơi này khá tuyệt, em muốn ở lại lâu lâu – Cô bịa cớ, nhìn mây gió mà không nhìn anh, sợ anh nhìn vào đôi mắt nâu buồn ấy và biết cô đang nói dối

– Lúc nào thích em có thể sang mà, hay em có lý do khác. – Anh nhìn cô đầy nghi hoặc

– Thật ra…nghĩ đến Thiên Anh kia và đứa bé trong bụng nhỏ, em không muốn…- Cô nói đứt đoạn, thở dài nhìn anh. Châu San chỉ lặng lẽ đứng nghe mà cũng hiểu toàn bộ câu chuyện như nào.

– Em sợ à? Em sợ gì chứ?

– Vâng…em sợ đấy.

– Em chả biết nghe lời gì cả? Em hư lắm. Ngày mai em hãy về Việt Nam đi, bọn thằng Nam thằng Minh, Vy với Tuyết đòi kéo nhau sang đây lôi em về kìa…em về sớm đi cho đỡ mệt với mấy cái loa phát thanh ấy.

– Thật thế ạ? – Cô nhìn anh ngạc nhiên. Về cũng phiền mà không về cũng phiền

– Chứ còn sao nữa. Thế có chịu về không?

– Dạ…có – Cô chớp chớp mắt.

– Lúc nào em cũng nghe lời người khác hơn anh – Từ bên cạnh, tiếng Khánh Anh vang lên, cô và Hoàng đều ngạc nhiên không biết anh xuất hiện từ khi nào, nghe được bao nhiêu. Hoàng nhìn anh cười cười gãi đầu. Tại cái miệng của Hoàng bon đấy thôi, còn anh hở cái là lạnh với nhạt ai mà nghe nổi

– Anh…- Cô rụt rè nhìn anh.

– Lần này mà không về nữa là chết luôn đấy, đừng để người khác phải nói nhiều – Anh lườm cô

– Vâng, em biết rồi. – Cô thầm cười

– Thế nhé, chúng tôi đi đây – Nói rồi, Hoàng với Châu San cáo từ. Hiện tại chỉ còn cặp Song Anh đứng đó.

Khánh Anh định đi nốt thì Thiên Anh lên tiếng

– Anh ở đâu?

– Bar – Giọng lạnh lùng

– Ở lại với em đi – Mắt long lanh nhìn anh, hơi lố nhưng thôi cũng kệ.

– Không – Anh phán lạnh lùng rồi bước đi

– Không thì thôi – Cô bĩu môi nhìn theo anh, bực tức quay vào nhà. Ra vườn sau ngồi mà không biết anh đã vào phòng mình từ lúc nào. Ngồi chán, cô mới trở lại phòng. Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là một người đang nằm trên giường ngủ như không ngủ. Chăn che gần hết mặt

– Á….maaaaaaaaaaaaa – Cô hét toáng lên giật mình. Hoàng hồn nhìn lại mới biết đó là anh

– Anh là người – Anh nhồm người dậy, đưa ánh mắt sắc nhìn cô

– Anh ở đây làm cái gì chứ? – Cô chu mỏ hỏi

– Không phải em muốn anh ở lại sao? – Anh cười gian

– Rồi anh nói không rồi đi còn gì? – Cô lườm đểu, quay mặt đi

– Anh chưa nói hết. Anh định nói là “không thể không từ chối” rồi đi cất xe đó thôi, mà em lấy được cái áo của anh ở đâu thế? – Anh đưa mắt nhìn chiếc áo da đang phơi và hỏi

– À đấy, em còn chưa xử tội anh, vứt áo ở bar nhé, còn hỏi em lấy ở đâu à?

– Gì? Anh vứt đâu

– Chứ còn gì nữa.

– Anh để quên thôi…

– Anh…đúng là…- Cô nhảy lên giường cấu xé anh.

Thế đấy, hai người cãi lại lành nhanh như chong chóng. Chỉ cần cả 2 biết nhường nhịn và kìm chế một tẹo là “thuận buồm xuôi gió” hết.



P/s: Đây là chap mới nhất của truyện, nếu mọi người hóng mỏi thì đọc tạm truyện Hãy đợi đấy…Anh sẽ bắt em nói với anh rằng “Ashiteru”

CHAP 94: BẤT NGỜ DÀNH CHO EM ĐÂY SAO?

I đã quay trở lại kèm theo chap mới, thông cảm vì để các bạn phải hóng lâu

~Enjoy…

– Thiên Anh chuẩn bị xong chưa? — Tiếng Khánh Anh bên ngoài vọng vào trong nhà tắm khiến Thiên Anh cuống quýt. Một tay đánh răng một tay cầm lược chài đầu y hệt cái hồi cô trễ học

– Đợi em một tí — Cô khó khăn nói

– Anh đợi em hai tí rồi đấy. Nhanh nào, trễ giờ bay giờ – Anh cười chêu chọc cô, mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay

– Vâng. — Cô nhanh chóng trả lời rồi tăng tốc

Ai bảo anh tranh nhà tắm với cô làm gì, giờ đến lượt cô thì anh lại giục. Thật không công bằng mà >< Một lúc sau, Thiên Anh đi ra từ nhà tắm, quần áo không được chỉnh tề cho lắm. Chiếc áo sơ mi trắng chưa bẻ cổ. Anh nhìn cô bật cười, không đợi cô tiến lại gần mình mà mình tiến lại phía cô. Đưa hai tay lên làm động tác bẻ lại cổ áo giúp cô mà lần đầu tiên anh từng làm đối với người khác giới.

Anh cười giật đầu hài lòng. Rồi lấy vali ném về phía cô. Cười gian ra lệnh

- Mang nó ra


XtGem Forum catalog