XtGem Forum catalog
Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321851

Bình chọn: 7.00/10/185 lượt.

ng tâm trí nàng: Mùi hoa mạt lợi, cây đèn lồng, Lạc Nguyệt hiên, tiếng thở dài, cái giếng cổ, cánh tay ôm ghì lấy nàng, tiếng gọi của Khải Khải và bộ mặt ma quỷ.

Hồi tưởng, nghĩ ngợi và nghiền ngẫm, cuối cùng nàng nghiến chặt răng, đau đớn nhắm mắt lại, hai dòng lện tràn ra khóe mắt và chảy nhanh xuống gối. Bạch phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, giọng bà ủ ê và thương xót:

– Con làm sao thế Xảo Lan? Con bị điều gì làm cho sợ hãi phải không? Đừng để tâm nữa, cái vườn ấy có ma mà.

– Không! Xảo Lan trả lời, giọng nàng vô cùng yếu ớt.

Mở mắt ra, nàng nhìn mẹ chồng qua màn nước mắt mờ nhòa, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nửa buồn buồn nửa vui vui. Nàng lắp bắp nói với mẹ chồng:

– Con không phải vì sợ hãi mà vì bây giờ mới hiểu mình dại dột quá. Sự thật bày ra trước mắt mà con không thấy rõ, lại đi tin vào lời lẽ nực cười của ma quỷ.

– Xảo Lan, con đang nói gì vậy? – Bạch phu nhân hoảng hốt hỏi lại.

– Con rõ rồi, con rõ cả rồi! Mãi đến giờ con mới nghĩ ra sự thể! Con đã ngu quá!

– Xảo Lan, mẹ không hiểu con nói gì cả?

– Mẹ hiểu, mẹ hoàn toàn hiểu! – Xảo Lan ngồi dậy, giương cặp mắt trong trẻo sáng ngời nhìn Bạch phu nhân, mắt nàng vẫn đẫm lệ, nhưng mặt nàng trở nên rạng rỡ mới mẻ. Giọng nàng cao hẳn lên và có phần sôi nổi – Mẹ hiểu, người hầu con ở cũng hiểu, cha mẹ con cũng hiểu, chỉ riêng con Tú Cẩm, Tử Yên và con bị lừa mà thôi. Mọi người lợi dụng ngôi nhà ma quỷ trong Lạc Nguyệt hiên, lợi dụng tính nhút nhát, sợ ma quỷ của con. Thực ra, cái khu Lạc Nguyệt hiên trước kia có thể có ma, nhưng bây giờ bị nhốt trong hai cánh cổng ấy không phải là hồn ma bóng quỷ mà là người chồng đáng thương và bị cháy bỏng của con.

– Kìa, Xảo Lan! – Bạch phu nhân hốt hoảng gọi.

– Có đúng thế không? Có đúng thế không? – Xảo Lan xúc động quát lên – Các người đã dùng trăm phương ngàn kế giấu giếm con, lừa dối con, cả Khải Khải nữa! Các người muốn con phải tin chàng đã chết, bắt con cải giá vì chàng không khôi ngô tuấn tú như trước nữa. Các người tưởng con sẽ chán ghét chàng! Các người coi thường con quá!

– Kìa, Xảo Lan! – Bạch phu nhân lại thốt lên. – Chỉ vì con không chịu, chỉ vì con không chịu cải giá!

Xảo Lan nói tiếp, lời lẽ xúc động, tiếng thở khò khè

– Thế là các người để con cưới cái bài vị của chàng, tưởng con sẽ buồn khổ mà thay lòng đổi dạ, có phải thế không? Có phải thế không?

– Xảo Lan! – Bạch phu nhân lại gọi, hai hàng nước mắt tràn ra.

– Các người bày những mưu kế hoàn mỹ, bảo con không được bước qua hai cánh cổng cấm môn của Lạc Nguyệt hiên. Các người biết rõ trước kia con đã đến Hàn Thông viên, biết rõ con rất sợ Cửa Cấm! – Nàng gào lên – Nhưng Khải Khải không kìm chế được nên không thể không đến thăm con. Đêm tân hôn con không cô độc, chồng mới cưới của con lúc nào cũng ở ngoài cửa sổ. Đấy chính là lý do tại sao lúc nào con cũng nghe thấy tiếng thở dài, là lý do tại sao đêm khuya vẫn có người lẻn vào phòng con, đắp áo cho con, làm thơ để lại cho con. Đấy không phải là hồn ma! Mà là người đang sống, là Khải Khải. Đúng không? Đúng không? Có đúng thế không? – Nàng mệt quá nói lạc cả giọng.

– Ôi Xảo Lan, mẹ còn biết nói gì với con nữa? – Bạch phu nhân nước mắt dàn dụa, không thốt được nên lời – Đấy không phải là ý muốn của cha mẹ mà chính là của Khải Khải. Khi biết mình bị cháy xém cả mặt mày, nó van xin cầu khẩn cha mẹ nói với con là nó đã chết. Nó biết nó không còn xứng đáng với con, nó tự xấu hổ về hình hài và sợ sẽ hủy hoại đời con. Nó khổ sở lạy van cha mẹ đừng để cho con nhìn thấy nó và muốn con lấy được người chồng tốt đẹp. Xảo Lan, một người có tấm lòng vàng ngọc như con, lẽ nào con không thấu tỏ mối tình sâu nặng và nỗi niềm khẩn thiết của nó hay sao?

– Con hiểu! – Mắt Xảo Lan sâu thẳm như giếng sâu không đáy – Nhưng chàng không hiểu con! Chàng không hiểu tính mạng con ký thác cả vào tính mạng chàng, chứ không ký thác cả vào khuôn mặt chàng. – Nàng dừng lại cắn môi – Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Hóa ra những câu nói con nghe thấy hồi bị Ốm nặng không phải là những lời lẽ nghe thấy trong cơn mê sảng.

– Không phải. Mẹ đã đuổi mọi người ra và để nó trốn sau giường con và nói chuyện với con. Con ốm, nó còn đau khổ hơn cả con.

– Vậy ra tối hôm qua lúc nào chàng cũng đi đằng sau con? Do đó mới kịp thời cứu con! Cái đèn lồng rủ dẫn con. – Nàng trút ra một hơi thở dài – Chà, lại là cô hầu đưa các thứ vào ư?

Bạch phu nhân lặng lẽ nhìn nàng.

– Ờ!

Xảo Lan động đậy mắt, đột nhiên đầu óc nàng tỉnh táo hẳn lên. Và cũng đột nhiên nàng hoàn toàn tin tưởng vào những gì đang diễn ra trước mặt. Nàng vụt đẩy chăn ra, nhảy xuống giường, mắt bừng sáng, nói qua hơi thở gấp gáp

– Mẹ Ơi, bây giờ mẹ còn chờ gì nữa? Mẹ để cho con được gặp chồng con chứ?

– Nó không dám gặp con, đêm qua, nó đã làm con té ngất đấy thôi.

– Con sẽ không té ngất nữa. Không còn gì làm được con té ngất nữa. Chỉ cần chàng còn sống là được.

– Thế thì con đi đi! Đi mà gặp nó. – Bạch phu nhân dàn dụa nước mắt, nhưng lại cười tươi – Nhưng trước khi gặp nó, con cần biết rõ nó không chỉ cháy mặt mà còn…

– Còn thọt một