
ng nói một lời.
“Cô nói đi, Bảo Nhi ở đâu? Cô nói đi.” Doãn Thiên rống to, hung dữ mù quáng.
Mông Nguyệt vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ nhíu chân mày cho thấy cô bị hắn làm đau rồi.
Doãn Thiên đẩy cô ra rồi muốn xông ra ngoài cửa….
Mông Nguyệt vội vàng chạy đến kéo lấy tay của hắn, “Long Tịch Bảo đang cấp cứu, tôi dẫn anh đi.”
Doãn Thiên quay đầu lại nhìn về phía cô, đôi mắt phượng tràn đầy hốt hoảng.
Mông Nguyệt buông hắn ra, đi về phía trước…
Cặp sinh đôi chăm chú nhìn chằm chằm đèn đỏ sáng ngoài phòng giải phẫu, trong lòng rối loạn, tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy…
Phượng Vũ Mặc vành mắt đỏ lên, không ngừng lau nước mắt của mình, không hiểu đây là thế nào, đột nhiên thoáng một cái, thế giới của bà tất cả đều thay đổi màu sắc, bảo bối của bà một phút trước vẫn còn tốt, ngay sau đó cư nhiên nằm trong phòng phẫu thuật, sống chết không rõ… Ông xã của bà luôn miệng nói không thể cũng trở thành có thể… Tại sao vậy… Đây đều là tại sao chứ…
Long Phi Tịch nhức đầu day mi tâm, lẳng lặng chờ đợi kết quả… Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều đã được định trước sao? Bảo Bảo… kiếp này con cũng sẽ bởi vì Doãn Thiên mà chết sao? Kiếp này cũng sẽ tái diễn số mệnh của kiếp trước sao? Vậy cần gì để cho ông trọng sinh, cần gì để cho ông lại trải qua khổ sở như thế lần nữa…
Doãn Thiên mất hồn đi tới trước mặt cặp sinh đôi, thanh âm run rẩy hỏi : “Bảo Nhi ở đâu? Bảo Nhi thế nào rồi?”
Long Tịch Bác quay đầu nhìn hắn một chút, đứng dậy cho hắn một đấm, hung hăng đánh hắn ngã xuống đất, điên cuồng gào thét : “Là mày, là mày hại cô ấy thành như bây giờ, là mày!”
Doãn Thiên mặc anh tay đấm chân đá cũng không đánh lại… chỉ lẳng lặng thừa nhận… Là hắn, là hắn tự tay đẩy cô ra, đẩy cô về phía nguy hiểm, là hắn, là hắn…
Long Phi Tịch tiến lên kéo Long Tịch Bác đang điên cuồng ra, lạnh giọng nói : “Đủ rồi.”
Long Tịch Bác đột nhiên ôm lấy đầu mình, gần như suy sụp mà thì thầm : “Là tôi, là tôi nổi giận với cô ấy, là tôi bảo cô ấy đi tìm hắn, là tôi, đều là tôi.”
Phượng Vũ Mặc khóc tiến lên ôm lấy anh : “Bác, con đừng hù dọa mẹ, Bảo Bảo sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì, con đừng như vậy, mẹ cũng không chịu đựng nổi đả kích nữa, Bác…”
Long Tịch Bác mặc cho mẹ mình ôm, không nói thêm gì nữa.
Từ đầu tới cuối, Long Tịch Hiên chỉ lẳng lặng ngồi, đôi ưng mâu chăm chú nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật, cũng không nói chuyện cũng không động đậy, giống như thế giới này chỉ còn lại một mình anh… Bảo Bảo, đừng sợ, em bị thương, anh sẽ chăm sóc em, em chết, có anh chôn theo em… Chúng ta từng nói… không sinh cùng lúc, nhưng chết chung huyệt… Em còn nhớ rõ không? Em đã nói, em sẽ vì tụi anh mà bảo vệ mình thật tốt, không để cho mình bị thương, em còn nhớ rõ không? Nếu như em thật sự yêu tụi anh… thì hãy vì tụi anh mà kiên trì… Đừng để cho bi kịch của kiếp trước tái diễn… Bảo Bảo… Bảo Bảo. . . . . .
CHƯƠNG 171: LONG TỊCH BẢO CHẾT?
Dường như qua một thế kỷ… đèn tắt, các bác sĩ y tá nối đuôi đi ra ngoài, Long Tịch Hiên vọt tới trước mặt bác sĩ, đôi ưng mâu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ông ta, chờ đợi đáp án.
Bác sĩ bị ánh mắt của anh dọa sợ hết hồn, tay nắm khẩu trang hơi run rẩy, “Anh… các anh là người thân của bệnh nhân sao?”
“Đúng vậy, là chúng tôi, con gái của tôi như thế nào rồi?” Phượng Vũ Mặc kéo Long Tịch Bác toàn thân cứng ngắc, chảy nước mắt nhẹ giọng hỏi.
Bác sĩ lắc lắc đầu, mới chuẩn bị mở miệng…‘bịch’ một tiếng, không hề phòng bị bị người ta đánh ngã xuống đất…”A…”
“Ông không cứu được cô ấy… ông cũng đừng sống!” Long Tịch Bác đỏ vành mắt, lạnh giọng nói.
“Bác…” Phượng Vũ Mặc ôm lấy Long Tịch Bác đang điên cuồng, không để cho anh tiến lên đánh người nữa.
“Không… không sao, người… người bị thương đã ổn định rồi…” Bác sĩ nằm trên mặt đất, che khuôn mặt bị đánh chảy máu của mình, run run rẩy rẩy đáp…
Nghe vậy, mọi người ngẩn người… Long Tịch Bác tránh khỏi Phượng Vũ Mặc, đi lên lại đá cho ông ta một cước… đá xong mới phát hiện, có thêm hai cái chân khác, một là của Long Tịch Hiên , một là của Doãn Thiên…
“A… A… A…” Bác sĩ liên tục bị đánh tàn bạo, kêu gào bi thống thành tiếng, mẹ ơi… ông đây là trêu ai ghẹo ai chứ…
Phượng Vũ Mặc nín khóc cười rộ lên, ngượng ngùng đưa tay kéo ông ta đứng lên, “Ngại quá, con chúng tôi tính khí nóng nảy… Xin hỏi bây giờ chúng tôi có thể đi thăm con bé được chưa?”
Bác sĩ đứng dậy, lui lại mấy bước lớn, cách mấy người đàn ông nguy hiểm một khoảng xa, nâng cao âm lượng: “Cô ấy còn chưa tỉnh… mọi người muốn vào thăm thì tôi để cho y tá dẫn mọi người đi, nhưng các vị phải thay quần áo cách ly, còn nữa, sau khi thăm xong, nhiều nhất chỉ có thể có hai người ở lại, những người khác đều về nhà đi.” Nói xong, bắp chân bị đá đau run rẩy, thoáng cái biến mất trước mặt bọn họ.
Phượng Vũ Mặc thở phào nhẹ nhõm ngồi sững trên đất, trong miệng lẩm bẩm : “Cũng may, cũng may… bảo bối của mình không có việc gì.”
Long Phi Tịch ôm bà lên, khẽ vuốt ve mái tóc đen của bà…
Doãn Thiên sốt ruột đi theo sau lưng y tá, lại bị Long Tịch Bác ngăn lại: “Cậu đi đi