
cũng sẽ không thay đổi.” Long Tịch Bảo hồng vành mắt.
“Em làm sao tới được? Nói cho bọn họ biết sao?” Doãn Thiên tự giễu lắc đầu.
“Không có… em là lén lút tới.” Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói.
“Mau về đi, về sau đừng đến nữa.” Doãn Thiên Tứ nhìn cô, nhàn nhạt nói.
“Tại sao? Anh không muốn phải nhìn thấy em nữa sao?” Long Tịch Bảo khổ sở nhìn anh.
“Không phải, bởi vì cặp sinh đôi không vui, anh không muốn em lại vì anh, mà chịu bất cứ tổn thương gì.” Doãn Thiên xoa đầu cô, nhẹ nói.
“Anh Thiên…” Long Tịch Bảo còn muốn nói thêm gì đó, một hồi tiếng chuông cửa cắt đứt lời của cô.
Doãn Thiên nhìn cô một chút, đi tới trước cửa, mở cửa, chẳng qua người ngoài cửa khiến anh có chút ngoài ý muốn, hôm nay làm sao… người nên tới và không nên tới đều tới đây hết…
“Có thể vào không?” Long Phi Tịch nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
Doãn Thiên gật đầu một cái, để cho bọn họ đi vào.
Cặp sinh đôi nhìn Long Tịch Bảo trên ghế, không nói một câu, chỉ là nhìn cô.
Long Tịch Bảo buồn bực che hai mắt của mình… Tại sao lại bị bắt được…
“Các anh tới có chuyện gì không?” Doãn Thiên nhàn nhạt nhìn những người một nhà xuất sắc kia, hận sao? Dường như đã không hận nữa rồi…
“Cùng ta về nhà đi, con là con trai của ta.” Long Phi Tịch nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của anh ta, nhẹ nhàng nói.
CHƯƠNG 187: LONG TỊCH BẢO THÊ THẢM!
Doãn Thiên lặng người, Long Tịch Bảo ngây người…
“Tiểu Thiên, theo chúng ta trở về đi, để ta thay Liên Y chăm sóc con thật tốt, ta thề, ta sẽ coi con như con trai mình sinh ra, bảo vệ con thật tốt, được không?” Phượng Vũ Mặc đi tới bên cạnh anh ta, dịu dàng nói.
Doãn Thiên ngẩn người, giễu cợt lắc đầu: “Tôi đã qua cái tuổi cần người khác chăm sóc.”
“Như vậy ít nhất để cho ta làm chút chuyện cho Liên Y, để cho ta thay cô ấy, cho con phần tình thương của mẹ mà con mất đi đã lâu, ta là thật lòng.” Phượng Vũ Mặc dịu dàng nói, giọng điệu nhu hòa giống như gió xuân phất qua khuôn mặt người.
“Đây coi như là bồi thường sao?” Doãn Thiên châm chọc cười cười.
“Không, thật ra đến bây giờ, ta vẫn không cảm thấy mình thiếu nợ con, tình yêu của cha mẹ con thật lớn lao, có thể vì người mình yêu mà hy sinh chính mình, nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng, một người đàn ông nếu như không biết cự tuyệt, như vậy người bị tổn thương cũng không dừng lại ở một người phụ nữ, ta không yêu mẹ con, cho nên ta cự tuyệt, về điểm này, ta không thẹn với lương tâm, đối với con, ta có trách nhiệm cần thiết, không phải thiếu nợ, mà là thương tiếc, sự thương tiếc của một trưởng bối đối với hậu bối, không phải đồng tình cũng không phải thương hại, là thương tiếc, sự khác biệt giữa những điều này, con biết không? Thiên Tứ, loại cảm giác này ngươi có thể hiểu không?” Long Phi Tịch nhìn anh ta, từng chữ từng câu mà nói.
Doãn Thiên nhìn ông, một lúc sau: “Cha của tôi tên là Doãn Phong.”
Long Phi Tịch nhàn nhạt cười, giống như câu trả lời của anh ta là chuyện ông đã đoán trước: “Như vậy, con có bằng lòng lấy thân phận anh trai của Bảo Bảo, có thời gian rảnh thường xuyên tới chơi ở nhà họ Long không?”
Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo một chút, không ngoài ý muốn nhìn thấy cái loại ánh mắt mong đợi đó, theo bản năng gật đầu một cái.
“Anh Thiên!” Long Tịch Bảo vui vẻ từ trên ghế đứng lên, chạy hướng tới anh ta, nhào vào trong ngực anh ta, như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất…
Doãn Thiên ôm lấy thân thể ấm áp của cô, khóe miệng cong lên, vuốt ve mái tóc dài của cô, như vậy không tồi… Ít nhất, anh có thể quang minh chính đại nhìn thấy cô, lấy thân phận của anh trai, đường đường chính chính bảo vệ cô, có lẽ, như vậy là kết quả tốt nhất rồi.
Long Tịch Bác nhíu mày nhìn động tác của Long Tịch Bảo, lần đầu tiên không ngăn cản… chẳng qua cả người tản ra ‘khí lạnh’…
Doãn Thiên buông Long Tịch Bảo ra, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Phải ngoan, biết không, anh phải đến công ty, em về nhà trước đi.”
Long Tịch Bảo nhìn anh ta, gật đầu một cái, vừa định đi về phía cặp sinh đôi, vừa tiếp xúc với ‘khí lạnh’ từ Long Tịch Bác liền vội vàng rúc vào trong ngực Doãn Thiên, nuốt nước miếng, nhỏ giọng: “Em… em muốn đến công ty của anh xem một chút.”
“Hôm khác đi, hôm nay công ty rất bận.” Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bác, nhẹ giọng trấn an.
Long Tịch Hiên đi tới, ‘nhẹ nhàng’ kéo Long Tịch Bảo từ trong ngực anh ta ra, nhìn anh ta: “Hôn lễ của chúng tôi, cậu là anh trai của cô ấy, vậy tới làm phù rể chứ.”
Doãn Thiên ngẩn người, cuối cùng kéo ra một nụ cười, gật đầu: “Nhất định.”
“Một lời đã định, đến lúc đó mang theo phù dâu của anh đến giáo đường nhé.” Long Tịch Hiên khẽ nói, kéo Long Tịch Bảo đi ra ngoài, Long Tịch Bác đi theo sau lưng.
Long Phi Tịch vỗ vỗ vai của anh ta rồi cũng mang theo Phượng Vũ Mặc đi ra ngoài. . . . . .
Doãn Thiên nhìn bóng lưng bọn họ, không biết vì sao… thở phào nhẹ nhõm… Hôn lễ… Bảo Nhi sắp kết hôn… lộ ra một cười khổ, không sao… anh là anh trai của cô ấy, không phải sao? Anh trai có thể bảo vệ em gái cả đời… danh chính ngôn thuận… bảo vệ.
Long Tịch Bảo đi theo cặp sinh đôi về nhà, dọc theo đường đi, bọn họ cũng không nói gì nữa, P