Polly po-cket
Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: U Lam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322944

Bình chọn: 9.00/10/294 lượt.

đầu gặp cô là lúc học đại học, anh không thể không yêu cô. Trong lúc anh ngốc nghếch điên khùng tặng hoa cho cô, chặn đường cô ở trước mặt mọi người, nhưng cô vẫn luôn lạnh lùng nhìn anh, không nói một lời, cho dù anh làm gì thì cô cũng coi anh như một tên công tử bột.

Bất luận là anh làm gì thì cô cũng không cảm động, nhiều năm theo đuổi như vậy mà cô nhất quyết không liếc nhìn anh lấy một cái. Đôi khi anh thật sự nghĩ nên bỏ cuộc đi, thật không đáng, nhưng sau khi anh say rượu anh lại gọi điện thoại cho cô, cô không nhận thì anh gửi tin nhắn. Những chuyện này anh vùi nó vào sâu trong đáy lòng, anh em tốt nhất anh cũng không nói ra, nhưng không nghĩ rằng Lý Trí lại biết rõ như vậy.

Nhớ lại cách đây không lâu anh nhìn thấy cô, ở trên đường, đi cùng một người đàn ông. Anh dừng xe rồi bước xuống đuổi theo, cô nàng dùng ánh mắt rất lạnh lùng nhìn anh. Anh nắm lấy tay cô, cô cũng không giãy ra, chỉ ngước đầu lên nhìn anh, cuối cùng anh đành miễn cưỡng buông tay. Cô không nói lời nào lại bỏ đi cùng người kia, ngay cả bóng lưng cũng mang theo vẻ không muốn lại gần cũng như không tin tưởng.

Đêm đó anh say, anh uống rượu liên tục, hình ảnh cô cùng người khác đi dạo phố cứ như thước phim lướt qua trong đầu anh, anh cảm thấy đầu mình sắp muốn nổ tung.

Anh gọi cho cô, gọi liên tục, đến khi cô bắt máy mới thôi.

“Em vì sao lại làm vậy với anh? Người đàn ông kia là ai?”

Trong giọng nói của anh mang theo uất ức muốn trút ra, cho dù cô có để ý hay không anh vẫn muốn nói hết ra.

Cô im lặng thật lâu, lâu đến mức anh cho rằng cô đã cúp máy, anh cầm điện thoại liên tục gọi tên cô.

“Khuya lắm rồi, anh đi ngủ sớm một chút đi.” Giọng nói của cô xa cách như vậy, cứ như xem anh là thứ phiền phức, muốn nhanh chóng thoát khỏi anh.

“Hắn ta là ai?” Bao lâu nay đây là lần đầu tiên Hà Nhu Quân mất bình tĩnh như vậy, giả vờ không biết đến người khác đang mất kiên nhẫn, cố chấp hỏi đến cùng, giọng nói cũng không còn dè dặt lịch thiệp nữa.

“Anh ta là đối tượng tôi muốn kết hôn.” Thanh âm của cô tinh tế từ trong điện thoại truyền đến, Hà Nhu Quân như bị một dao đâm xuyên ngực, đau đến mức không thể thở được.

Cuối cùng vẫn là anh cúp máy trước, anh không muốn nghe thêm gì nữa, quá đau đớn, thật sự quá đau đớn.

Sau đó, anh ra sức làm việc, nhưng khi anh thấy những bản kế hoạch tỉ mỉ kia của lão đại, anh lại không thể thực hiện, những bản kế hoạch bay đến như hoa tuyết kia bị anh đặt trong ngăn kéo bàn làm việc của mình. Anh biết rõ sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, anh biết rõ làm như vậy sẽ có lỗi với rất nhiều người, nhưng anh thật sự giống như người điên, ngồi trong phòng làm việc lại chẳng làm được việc gì.

Nhìn cậu ta như vậy cũng đoán được tình cảm sâu đậm đến mức nào, tẩu hỏa nhập ma, Lý Trí cầm lấy tài liệu rồi đi ra ngoài, mọi thứ rối rắm lớn như vậy, cũng nên có người đi xử lý.

Lưu Tử Ngạo dường như cũng mệt mỏi, nằm trên ghế sofa, đưa chân đá đá Hà Nhu Quân.

“Tình cảm bạn bè bao nhiêu năm nay, cậu nói đi là đi sao, thế nào, phải đi về kế thừa gia nghiệp rồi hả?” Mặc dù Lưu Tử Ngạo tức giận, nhưng nhìn Hà Nhu Quân không vui vẻ gì, giọng nói lại quay mang vẻ trêu chọc như trước kia.

Hà Nhu Quân cười một tiếng rồi tiếp tục giả chết.

“Cậu giấu chuyện này hay thật, anh em với nhau mà cậu cũng không nói, cô gái đó tốt đến vậy sao?” Lưu Tử Ngạo thật lâu mới nhớ đến muốn nhiều chuyện một chút.

Hà Nhu Quân cười gượng gạo, “Có gì để nói chứ, cô ấy cũng không muốn gặp em.”

“Cái gì, không muốn gặp vậy mà cậu còn giúp cô ta như vậy, cậu đúng là tự cầu ngược!”Lưu Tử Ngạo không nghĩ tới đại thiếu gia lại không có tiền đồ như vậy, căm tức cười nhạo Nhu Quân, giọng nói không chút tử tế.

“Chuyện tình cảm, không thể nói rõ.” Hà Nhu Quân đột nhiên văn vẻ như vậy, khiến vẻ mặt ngạo nghễ lâu nay của Lưu Tử Ngạo không thể chịu được, cau mày rồi mắng một tiếng“Móa!” (Ten: chế cái tiếng chửi ='>'>)

Chương 28: Tình yêu ngu muội

Sự việc cuối cùng vẫn bị Trình Diệc Nhiên biết.

Hà Nhu Quân có chút lo sợ lúc bước vào văn phòng của Trình Diệc Nhiên, dựa vào một góc ở ghế sofa và không nói một lời.

Lý Trí ngồi ở một góc khác của ghế sofa, so với Lưu Tử Ngạo đang trái lo lắng phải chờ đợi thì anh vẫn còn bình tĩnh nhiều lắm, thậm chí còn đang ngồi xem tạp chí tài chính và kinh tế.

Trình Diệc Nhiên tập trung xem báo cáo của cấp dưới đưa lên. Không nhìn ra biểu hiện gì trên mặt, anh xem chăm chú, lâu lâu mới lật một tờ giấy.

Đọc những tieu thuyet hay nhất tại truyenbt

Rốt cuộc anh cũng xem xong xấp báo cáo thật dày, đóng lại bản báo cáo, lạnh lùng nhìn lướt qua ba người trong văn phòng.

“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?” Giọng nói của Trình Diệc Nhiên điềm đạm, tốc độ lời nói chậm rãi đặt câu hỏi.

Lưu Tử Ngạo không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, đi lại mở cửa sổ ra, dựa vào cạnh cửa sổ hứng gió lạnh.

Không chịu nổi cơn gió lạnh thấu xương, Lý Trí kéo áo khoác lại, hơi nhíu mày nhìn Lưu Tử Ngạo.

“Không nói lời nào là sao đây?!” Trình Diệc Nhiên hơi lên giọng, sắc mặt có chút mơ màng trong một văn phòng rộng lớn, nhưng b