Polly po-cket
Cuộc chiến thượng vị

Cuộc chiến thượng vị

Tác giả: Tâm Nhụy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327220

Bình chọn: 7.5.00/10/722 lượt.

hiên xảy ra chuyện bi thảm kia.”

Dường như không chịu được nỗi bi thống cực lớn, hai tay bà run run, mãi đến khi muội muội vịn chặt, bà mới tiếp tục nói: “Lão nô ở phủ Trực vương rất được phu nhân tín nhiệm, sau trên đường về thăm Ninh gia, lại gặp Từ tỷ tỷ. Từ tỷ tỷ là người đôn hậu thuần lương, rất dễ ở chung, mọi người giống như chị em một nhà, sống trong phủ vui vui vẻ vẻ. Cho dù không lâu sau Từ tỷ tỷ gả cho Trang tướng quân, cũng thường xuyên trở về thăm chúng ta. Lại về sau, lão nô được phu nhân an bài, gả cho quản sự Vương phủ, trở thành quản sự nương tử, vẫn làm việc ở trong phủ.

Mãi đến vài năm sau, Trực vương thấy ở mãi trong Kiến Khang không khỏi buồn chán, bèn dẫn phu nhân ra ngoài giải sầu, nào ngờ… nào ngờ chẳng qua là đến vùng biên cương, lại gặp phải Cảnh hoàng tử tạo phản, còn cấu kết cùng thành chủ Tử Thành. Trực vương không còn cách nào, đành phải lãnh binh đến đó, Trang tướng quân chặn hậu. Lão nô và phu nhân chỉ có thể ở lại đại doanh biên cương chờ Trực vương trở về. Khi ấy, ngày ngày phu nhân lo lắng như sống trên chảo nóng, nhưng xuất phát từ nguyên do đặc biệt, không thể trở về Kiến Khang. Sau đó Lữ Miễn làm phản, đem tin tức của Trực vương tiết lộ cho thành chủ Tử Thành không nói, thậm chí còn giả lệnh của Trực vương, bắt cóc phu nhân, khi đó phu nhân của Trang tướng quân – Từ tỷ tỷ cũng đi cùng chúng ta, liền bị bắt cóc.”

Trong phòng lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng, lúc ấy Lữ Miễn thế nhưng là tay không một mình trở lại Kiến Khang, cũng không nhìn thấy hắn bắt cóc người nào.

“Chúng ta bị hắn mang theo thân tín dùng xe ngụy trang, áp tải về Kiến Khang, ban đầu, chúng ta còn tưởng rằng hắn thật là người Trực vương phái tới, mãi đến khi gặp được thân vệ của Trực vương, trên đường xảy ra tranh chấp, mới vỡ lẽ, hắn là một kẻ tiểu nhân ti bỉ cỡ nào!” nói xong, vẻ mặt bà lập tức trở nên thập phần dữ tợn, như thể hận không thể đem Lữ Miễn ra băm vằm trăm mảnh, ăn thịt uống máu hắn.

“Thân binh của Trực vương vốn đã bị thương, sau khi gặp phải Lữ Miễn, chỉ kịp đả thương hắn, giết hết đám thân tín, rồi trọng thương mà chết, trước khi chết, còn giao vật này cho lão nô.” Bà dùng sức giữ chặt tay mình, để cho nó ngừng run rẩy, sau đó trân trọng lấy một cái bọc nhỏ từ trong lồng ngực ra, đưa cho thái giám tổng quản.

Thái giám tổng quản cầm bọc nhỏ cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong là một tấm Hổ phù*, còn có một phong thơ nhuốm máu.

* hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh, chứng tỏ có thực quyền điều binh khiển tướng.

Hoàng đế không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của những kẻ có tâm tư nào đó trên triều, nghiêm trọng cầm lấy tấm hổ phù kia, nhét vào trong lồng ngực mình, sau đó cầm lấy lá thư, cẩn thận đọc. Thế nhưng, càng đọc lòng càng nổi hỏa, càng xem nỗi giận càng dâng cao, cuối cùng xoay người đi đến trước bàn, quét sạch giá bút tấu thư trên bàn xuống đất, phát ra thanh âm đổ vỡ.

“Vô sỉ! Quả thực là vô sỉ!” Hoàng đế đưa lá thư cho thái giám tổng quản, hắn đã tức giận đến không nói ra lời, chỉ ra hiệu bảo thái giám đọc thư lên.

Trong thư nói rất rõ ràng, năm đó Tử Thành bị bao vây, Trực Vương vốn sẽ thắng, nhưng Lữ Miễn rất sợ chết, luôn cảm thấy Cảnh hoàng tử người đông thế mạnh, bèn muốn trốn về Kiến Khang, ai ngờ bị Trực vương phát hiện, phạt nặng một trận, cho nên sinh lòng oán giận, đầu óc nóng lên, cư nhiên cấu kết với mật thám của đối phương, lại móc nối với thành chủ Tử Thành. Bọn chúng cùng thiết kế bố cục, Trực vương có chắp cánh cũng không bay được.

Thế là, Trực vương bị bao vây, thành chủ lại sợ Trang Thành đến cứu viện, bèn kêu Lữ Miễn rải lời đồn trong quân, nói là Trang Thành làm phản, đã đầu nhập vào Cảnh hoàng tử, bên ngoài thành chủ Tử Thành lại tung chút tin giả, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, cuối cùng, Trực vương dẹp tan nghị luận của mọi người, gởi tin cho Trang Thành, lại bị người của thành chủ và Lữ Miễn giết chết ngay trên đường báo tin.

Viện quân cuối cùng không tới.

Trước khi quân của Trực vương bị diệt, phát hiện không thấy tung tích của Lữ Miễn đâu, liên hệ cao thấp, bắt được vài tên thân tín của Lữ Miễn, tất nhiên hiểu ra chân tướng mọi việc, nhất thời hối hận chồng chất. Vì báo thù, cũng vì bảo vệ Trang Thành, mà trước khi chết hắn viết phong thư này, giao cho thân vệ đắc lực nhất, bảo hắn giao cho phu nhân còn ở trong đại doanh biên quan, tiện cho tương lai vì nước trừ hại.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, phong thư này lại đến chậm ngần ấy năm, triều đại đã thay đổi qua một đời Hoàng đế, chân tướng mới được phơi bày rõ ràng.

“Vậy… vậy Từ thị cớ sao lại đưa đứa bé đến Từ phủ?” một vị tướng quân nào đó sau khi trầm mặc, vẫn không kiềm được mở miệng hỏi.

Bà lão thở dốc một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên nhu hòa, nhìn về phía Từ Văn Bân còn đang quỳ, vừa như bi thương lại như hoài niệm nói: “Nguyên nhân phu nhân ở lại đại doanh không thể hồi kinh, chính là trên đường du ngoạn phát hiện mang thai, mãi đến khi Trực vương xuất chinh, phu nhân bởi vì sầu lo quá độ, sinh non ra một nam hài.”

Lần này đến cả Hoàng đ