
ùng tỉnh táo cuối cùng đem môi dán tại bên tóc mai Từ Man, nhỏ giọng nói: “Đừng trách huynh gạt muội, huynh chỉ là không nỡ buông tay.”
Từ Man nức nở bật khóc, đầu óc trống rỗng, nếu như mấy năm trước Gia Cát Sơ Thanh vì cứu mình mà chết, nàng có thể sẽ áy náy cả đời, nhưng bây giờ hắn lại hôn mê nằm trong lòng mình, nàng cũng không dám khẳng định, nàng không biết giả sử Gia Cát Sơ Thanh thật sự chết rồi, nàng sẽ thế nào.
Có một loại người, yêu một cách sâu đậm, hắn sẽ không điên cuồng theo đuổi, cũng sẽ không cố chấp cướp đoạt, mà sẽ dùng sinh mệnh đem tình yêu khắc lên trái tim ngươi từng đao từng đao suốt cả năm rộng tháng dài. Mọi ngày, hắn vẫn mãi đứng ở một nơi không xa nhìn ngươi, ngươi không cảm thấy được, chỉ khi nào hắn biến mất, những vết đao trong tim kia mới sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Q.3 – Chương 107: Từ Man Bệnh
Từ Man thất hồn lạc phách giao Gia Cát Sơ Thanh cho ma ma bên người mẫu thân, lại nhìn họ đưa Gia Cát Sơ Thanh đến tòa lầu gần nhất yên lặng chữa thương, cả người nàng tưởng như nhũn ra. Thanh Mai thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thân mình lay động, vội cùng Hương Xuân đỡ lấy, nhưng ma ma mẫu thân phái tới lại không cho phép Từ Man vào trong lầu các, chỉ bảo nàng dẫn người trở về sương phòng đã chuẩn bị trước đó, lại sau khi mẫu thân xử lý công việc xong, trực tiếp ngồi xe ngựa trở về phủ công chúa nhà mình, dọc trên đường đi Từ Man muốn nói lại thôi, lại biết có vài lời mà nữ nhi chưa chồng là nàng không nên nói, bèn nhịn xuống không nói gì, Đại trưởng công chúa ngồi bên cạnh nàng, biểu tình bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Đại trưởng công chúa cùng Từ Man về phủ, sau đó phò mã và hai vị công tử cũng cưỡi ngựa trở về phủ, Từ Man mệt mỏi tựa người ra sập, Đại trưởng công chúa thở dài, sờ sờ đầu nàng, lại chỉ nói nàng nghỉ ngơi cho tốt, rồi cùng phò mã trở về chính phòng.
Từ Man cũng không nhớ rõ sau đó mình tắm rửa thay quần áo thế nào, chỉ nhớ trong lòng nặng nề, đầu óc mơ màng, vừa chui vào ổ chăn liền ngủ đến không biết trời đất. Đương nhiên, nàng không biết rằng sau khi nàng rời đi, phủ công chúa Hòa Húc đã xảy ra một chuyện lớn, càng không biết chuyện này còn bị người có ý đồ vẩy dính lây lên người mình.
Ngày hôm sau mông mông lung lung, Từ Man cảm thấy hơi nghẹt mũi, đầu cũng có chút đau, liền cau mày rên một tiếng. Thanh Mai và Hương Xuân ở bên ngoài vội vén màn che lên, đỡ Từ Man ngồi dậy, đút nửa chén nước ấm.
“Quận chúa thấy có chỗ nào khó chịu không?” Thanh Mai trước nay luôn cẩn thận, nhìn Từ Man cau mày lại hỏi.
Lúc bấy giờ Từ Man thấy cổ họng cũng bắt đầu ngưa ngứa, ho khan một tiếng, liền nói: “Mời một thái y đến đây đi, ta nghĩ có lẽ đêm qua bị trúng gió rồi.”
Hương Xuân dạ một tiếng bèn nhấc chân vội chạy ra ngoài, từ nhỏ thân thể Từ Man đã khoẻ mạnh, sau còn tập võ, cũng rất ít khi sinh bệnh.
“Quận chúa có muốn dùng chút cháo không, cháo cá cháo gà xé hay là cháo sò điệp nhé?” Thanh Mai duỗi tay xoa bóp cho Từ Man, lại kêu tiểu nha hoàn đến rửa mặt cho Từ Man.
Rửa mặt xong, Từ Man thanh tỉnh được một chút, liền dựa vào đầu giường, hữu khí vô lực hỏi: “Hôm qua huynh ấy thế nào rồi?”
Thanh Mai vội cho những người trong phòng lui ra, giúp Từ Man uống thêm ít nước, mới nói: “Quận chúa cũng thật là, lời này sao lại hỏi trước mặt người khác chứ.”
Từ Man day day huyệt thái dương, mờ mịt trả lời: “Bất quá là người trong phòng mình mà, nếu ở trong phòng mình còn không nói được, vậy thì giữ lại họ làm gì.”
“Nhưng vậy quận chúa cũng phải cẩn thận.” Thanh Mai ghé tai Từ Man, nhỏ giọng nói: “Nói là đã tìm người đưa ra khỏi phủ công chúa Hòa Húc rồi, thế tử nhà chúng ta sáng nay cố ý đến báo một tiếng, chỉ sợ quận chúa sốt ruột thôi.”
Nếu đại ca đã nói như thế thì hẳn đã không có chuyện gì rồi, lúc này Từ Man mới phát hiện trái tim căng thẳng của mình mới thả lỏng được một nửa, khẩu vị dường như khá hơn chút.
“Ăn chút tráo trắng trước đã, làm thêm chút măng khô, còn lại thì không cần, ngấy lắm.” Từ Man liếm liếm môi, lại nói: “Phái một người đi báo với a nương ta một tiếng.”
Mình tự kêu thái y, mẫu thân không có khả năng không biết, còn không bằng xin phép trước.
Thanh Mai không dám trì hoãn, lại gọi từ ngoài vào hai đại nha hoàn khác, rồi tự mình đi một chuyến đến chính phòng.
Biết Từ Man bị bệnh, Đại trưởng công chúa tất nhiên không dám rề rà, không đợi thái y đến, đã mang theo nha hoàn ma ma đến viện của nữ nhi, sắc mặt cũng có chút không được tốt, tựa như có tâm sự gì đó. Vừa vào cửa đã bắt gặp nữ nhi ngồi ở bên giường ăn cháo trắng, nôn nóng trong lòng cũng giảm bớt vài phần.
“A nương, đã khiến mẹ lo lắng rồi.” Từ Man đẩy chén cháo đã ăn được một nửa ra, dùng khăn tay xoa xoa miệng, có chút ngượng ngùng nói.
“Con đó, đúng là không có lúc nào làm cho a nương bớt lo được.” Nói tới đây, trong giọng nói của Đại trưởng công chúa cũng mang theo một ít tức tối.
Từ Man chỉ cho là mẹ oán trách chuyện của Gia Cát Sơ Thanh, bèn làm nũng lấy lòng nói: “A nương, dù sao chỉ có mẹ là hiểu rõ A Man nhất.”
Đại trưởng công chúa bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh nữ nhi,