
năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.
Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.
Nạp chinh: đính hôn.
“Sao có thể như vậy được? A nương lúc trước không phải mẹ đã nói ư? Sao hắn có thể lấy cô nương nhà họ Chu được?” Đại hoàng tử bực dọc đứng ở trong điện, tâm tình tối tăm, từ lần trước xảy ra chuyện đó, hắn lại bị Hoàng đế lạnh lùng một thời gian, mặc dù sau đó thoạt nhìn như là đã khôi phục long sủng, nhưng như thế càng khiến cho Đại hoàng tử càng hiểu được một cách sâu sắc. Rằng chỉ cần hắn không vùng vẫy, những ngày tháng trong tương lai chắc hẳn so với những ngày bị cấm túc kia, càng bi thảm hơn.
“Con cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi, con nhìn muội muội con đi.” Hoàng mỹ nhân dùng đầu trâm bạc gạt lựa son, từng chút một gạt tạp chất bên trong loại bỏ đi, cực kỳ tỉ mẩn.
Đại hoàng tử quay đầu nhìn về phía Thục Viện đang im lặng ngồi trên sập tỉa một chậu cây cảnh, hơi giận của hắn thoáng bốc hơi hết. Nếu không phải mẫu thân tự mình nói cho hắn, hắn căn bản sẽ không ngờ muội muội với tính tình kiêu căng ương ngạnh và cả không biết đạo lý, tất cả đều là giả vờ, vì để làm nền cho hình tượng một ca ca tốt, một hoàng tử tốt là hắn.
“Xem ra, là phụ hoàng không muốn cửa hôn sự này, cho nên mới để lộ tin này ra.” Thục Viện chẳng hề quan tâm nói, ban đầu nàng muốn chọn Gia Cát Sơ Liêm, cũng chỉ vì nhìn trúng địa vị trong quân của hắn, cùng với trợ lực của Tả tướng sắp sửa khởi phục, như vậy Tả tướng và Hữu tướng kiềm chế lẫn nhau, giống hệt như phụ hoàng đã làm năm đó. Chỉ tiếc, Gia Cát gia lại không biết điều.
Hoàng mỹ nhân lau trâm bạc vào khăn tay, lau ra một mảng đỏ tươi.
“Vậy bây giờ làm thế nào? Không lôi kéo được Gia Cát gia, gần đây Trần gia lại càng không an phận, đặc biệt sau khi nha đầu Thục Thận kia gả đi.” Đại hoàng tử ngồi xuống cạnh muội muội, phiền não nói.
“Huynh gấp cái gì, Hoàng hậu nương nương cũng chưa gấp, Lỗ gia lại càng chưa nhúc nhích đâu.” Thục Viện bỏ cây kéo vào lại trong khay, cầm khăn lau tay, quay đầu nói: “Chỉ cần Trần mỹ nhân không có con trai, phụ thân lại không nạp nữ nhân Trần gia vào cung, chúng ta sẽ không sợ.”
“Cho dù phụ thân có nạp thêm nữ nhân Trần gia vào cung, chúng ta cũng không sợ.” Gương mặt tuấn tú của Đại hoàng tử có chút dữ tợn, âm ngoan nói: “Dù sao cũng không sinh được đứa nhỏ.”
Thục Viện thản nhiên cười cười, cũng không phản bác.
“Hiện tại Gia Cát gia còn có lão nhị Gia Cát Sơ Thanh, muội thấy thế nào?” Đại hoàng tử nghĩ nghĩ, đoạn mở miệng nói.
“Trái tim người ta đã sớm có chủ, nào sẽ chịu lấy muội?” Thục Viện lạnh tanh nói: “Năm đó Hoàng Tú Oánh suy tính lâu như vậy, cuối cùng còn không phải thất thủ sao.”
“Đừng nhắc tới con bé ngu xuẩn kia!” Đại hoàng tử nhớ tới là tức, nếu không tại do đứa ngu xuẩn kia, Từ Man sao có thể chạy thoát, nếu không phải nó muốn quậy hỏng chuyện, cuối cùng sao có thể bị người ta thiết kế, gây ra chuyện lớn như thế.
“Người thì đúng là có hơi ngu, nhưng vẫn còn chỗ hữu dụng.” Thục Viện tựa lưng lên nệm dày, lười biếng nói: “Lại nói thế nào, cũng là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, cứ như vậy phí hoài cả đời, thật đáng tiếc.”
“Ý của muội là?” Đại hoàng tử quay đầu, nghi hoặc nói.
Thục Viện cười khanh khách, đỡ trâm phượng mang trên đầu, lạnh lùng nói: “Gần đây nhà họ Hoàng tinh thần bất ổn, không ít người thấy ông ngoại mất, liền không chống đỡ được, không phải có vài kẻ không muốn sống cư nhiên còn muốn nhăm nhe chia quyền của nhà họ Hoàng ư? Thế thì chúng ta cứ dứt khoát nâng dậy một cái, để cho bọn họ đấu đi.”
“Muội đã vừa ý ai?” Đại hoàng tử nói.
“Huynh thấy Tào đắc thắng, thế nào?” con ngươi Thục Viện chợt lóe, hỏi.
Đại hoàng tử vội nói: “Hắn có họ hàng với Hà thị phu nhân của Trần tướng quân.”
“Hừ, họ hàng cái gì, cũng ra khỏi Ngũ phục rồi, cùng lắm chỉ là họ hàng xa, bằng không ở trong quân doanh lăn lộn lâu như vậy, cũng sẽ không chỉ là một chức Tào nhỏ bé.” Thục Viện khinh thường nói.
“Có thể được ư?” Đại hoàng tử có chút không chắc chắn.
“Sao lại không được, ta thấy được đấy.” Hoàng mỹ nhân nói.
Đại hoàng tử dừng một chút, chỉ nói: “Con thấy hắn chỉ là một tên giảo hoạt.”
“Chứng tỏ hắn là một người thông minh!” Thục Viện lập tức nói: “Nếu Trần gia nhiều năm như vậy đều không đáng tin cậy, còn không bằng dựa vào chúng ta – nơi có thể cho hắn điều lợi, vả lại, phu nhân hắn một thời gian trước không phải chết bệnh sao, chúng ta lại cho hắn một người vợ mới.”
“Nhưng hắn sắp 40 rồi.” Đại hoàng tử không muốn để người khác nói hắn dùng biểu muội lung lạc lòng quân.
Thục Viện cầm khăn tay phủ lên mặt, nhìn lên nóc nhà toát ra ánh vàng rực rỡ, lại nói: “Nhưng có một biểu muội thế kia, ai còn dám lấy nàng ta? Hay là đi làm ni cô? Huynh cam tâm, nàng ta cũng không cam tâm, huống chi, cái ngữ ấy, được làm chính thê thì phải nên thắp nhang tạ ơn tổ tiên rồi