ích. Hơi ngửa đầu, Từ Man nhìn lên nóc cột trụ, hoa văn tường vân được tô xanh kia, không biết vì sao lại khiến nàng gợi nhớ đến giấc mơ đêm qua, mặc dù Từ Man biết rõ những đoạn trong sách kia xảy ra trong phủ quận chúa mà Hoàng đế ngự ban, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Thì ra, Gia Cát Sơ Thanh sống tại một nơi như vậy.
“Ai nha, vào nhanh một chút, đang vào hè, thời tiết càng ngày càng nóng.” Đứng tại cửa là tỳ nữ bên người của Đại trưởng công chúa – Xuân Nha, nàng sớm đã theo Vương ma ma đến đây thu dọn phòng, vì nàng đi theo Đại trưởng công chúa lâu nhất, nên cũng là người hiểu tâm tư công chúa nhất.
“Đúng vậy, sợ là qua hạ chí* liền càng nóng hơn.” Niên ma ma ôm Từ Man vào phòng, quả thật so với bên ngoài mát mẻ hơn.
* Tiết hạ chí: theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu từ điểm giữa của mùa hè, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch.
Xuân Nha bưng nước vào, đút cho Từ Man một ít, lại phân phó một tiểu nha hoàn bên cạnh chuẩn bị một ít bánh đậu hà lan* để một lát cho Từ Man ăn.
* Bánh đậu hà lan
Niên thị sửa sang lại quần áo cho Từ Man, đặt nàng lên một chiếc ghế dựa, lại nhìn thấy một tiểu nha hoàn lạ mắt, liền hỏi Xuân Nha: “Người của phủ chúng ta hả?”
Xuân Nha gật gật đầu, cười nói: “Là mới tới, họ hàng của Thẩm gia ở nhị môn, chủ mẫu nương nương đặt tên cho nàng là Xuân Duẩn.”
“À, là đến đảm đương chức vị trống của ngươi a?” Niên thị vỗ tay một cái, ái muội cười nói.
Mặt Xuân Nha có chút đỏ, nhưng vẫn hào phóng đáp: “Còn không phải sao, hôm nay ta dẫn nàng theo, chỉ đợi đến cuối năm nàng có được chút công dụng, cũng may là một đứa hiểu chuyện, học hành cũng mau.”
“Hầy, một khi đã như vậy, ngươi cũng buông bỏ công chuyện trong tay đi, chủ mẫu nương nương đã làm mai cho ngươi, lại còn chuẩn bị đồ cưới thật dày cho ngươi nữa.” Niên ma ma cũng mừng thay cho nàng, dù sao cũng đều là đầy tớ trong nhà, đính thân qua lại, mọi ngày gặp nhau cũng thường xuyên hơn.
Nói đến đồ cưới, Xuân Nha mới đỏ chín mặt, ngại ngùng một hồi mới lí nhí nói: “Dù sao cũng chưa đến lúc, với cả chờ sau khi ta thành thân rồi, còn muốn trở về làm quản sự nương tử, chủ mẫu nương nương đã đồng ý rồi.”
Niên ma ma cười lớn, vỗ vai Xuân Nha, lắc đầu nói: “Ngươi nha đầu này, còn muốn trở về làm quản sự nương tử, chồng tương lai của ngươi, có thể nói là qua năm được đi ra cửa hàng bên ngoài làm chưởng quầy, e là ngươi không về phủ được rồi, ở bên ngoài an phận làm vợ chưởng quầy đi!”
Xuân Nha trừng đôi mắt tròn, cũng bất chấp xấu hổ, giương cổ nói: “Không thể được, nếu quản sự không có vị trí của ta, ta đến làm ma ma của quận chúa.”
Niên thị cố ý trừng mặt hù, ôm lấy A Man, cánh tay nắm thật chặt nói: “Ta vậy mà là nhũ mẫu của quận chúa đó, ngươi a, vẫn nên đi ra ngoài làm chủ mẫu đi.”
Mắt thấy Niên thị ôm Từ Man vào buồng trong, Xuân Nha phồng má, lớn tiếng nói: “Ta không giành với ngươi là được chứ gì? Chờ chủ mẫu nương nương lại có một vị tiểu chủ tử, ta liền xin vào làm ma ma.”
Từ Man nằm trong lòng nhũ mẫu, không khỏi kinh ngạc, trông bộ dáng của Xuân Nha, không hơn 16 – 17 tuổi là mấy, cư nhiên lại sắp gả ra ngoài, lại nghĩ đến Hồng Thược Hồng Quế bên cạnh mình, nói vậy cũng không thể giữ được bao nhiêu năm nữa rồi.
Vào buồng trong, ngồi trên giường mềm, Từ Man ăn bánh đậu hà lan, cảm giác mệt mỏi vì không khí hỗn loạn vừa rồi thoáng chốc bị đánh tan hơn phân nửa, chỉ nhìn mấy trái anh đào đỏ bóng bẩy trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, miệng đã thấy chua chua.
“Lập hạ thường tam tiên*, quận chúa nếm thử đi.” Niên thị nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Từ Man, có chút buồn cười ngắt một quả bỏ vào miệng Từ Man, còn dặn dò: “Phải nhớ nhổ hột ra nha.”
(*lập hạ thường tam tiên: là một loại tập tục của dân gian TQ, tức là vào mùa hạ thường sẽ nếm thử 3 món ăn đầu mùa (tam tiên). Nếu nói cụ thể những món đầu mùa nào thì tùy thuộc vào từng địa phương. Nhưng bình thường có thể chia làm 3 loại: Địa tam tiên (đậu tằm, rau dền, dưa chuột), Thụ tam tiên (quả anh đào, quả sơn tra, quả hạnh), và Thủy tam tiên (ốc biển, cá nóc, cá chim))
Từ Man cắn lớp vỏ thơm mềm mọng nước kia, một dòng nước chua chua ngọt ngọt trào ra, làm cho nàng nuốt nước miếng, thoăn thoắt nhai vài cái phun hột ra, còn chưa kịp nuốt, đã nhìn chằm chằm số anh đào còn lại trên mâm. Niên ma ma thấy nàng thích, lại biết nhả hạt ra, bèn đưa mâm trái cây tới, để nàng thuận tiện với tay. Từ Man thích thú ăn, càng ăn càng thấy ngọt, chỉ chốc lát sau liền ăn non nửa mâm, khiến Niên ma ma sợ tới mức thu mâm lại, không dám cho nàng ăn thêm nữa.
Từ Man làm nũng vòi, lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng các ca ca, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai vị ca ca sinh đôi và đường huynh nhà thúc thúc, và cả một vị ở phía sau, nàng tạm thời không muốn gặp.
“Làm sao vậy? Vừa mới vào cửa đã nghe thấy muội mệt mỏi rồi.” Nhị ca đặt mông ngồi xuống cạnh Từ Man, xoa đầu nàng cười nói.
Từ Man bĩu môi, thoáng liếc nhìn mâm anh đào kia, không lên tiếng trả lời.
Gia Cát Sơ Thanh đứng sau cặp anh em sinh đôi, nhìn Từ Man, lại sợ nàng tức giận,