Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân

Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328692

Bình chọn: 9.00/10/869 lượt.

đây ở hai ngày.

Ừm được rồi, Chu Tiểu Vân còn một người cô gả đến thôn Lân, chú kiếm tiền bằng nghề chạy xe ba bánh chở khách dưới nông thôn lên trấn trên, gia cảnh không tồi. Nhà Chu Tiểu Vân không thể bì được với nhà chú Ba, ngay cả nhà cô và bác cả cũng khá hơn.

Nhà Chu Quốc Phú ở sát vách nhà Chu Quốc Cường, chỉ cách nhau một sân phơi, đi vài bước là đến. Chu Tiểu Vân thành khách quen của nhà Chu Tiểu Hà, về sau còn trở thành khách quen trên bàn cơm.

Nhà Chu Tiểu Hà là một trong những nhà giàu có ở thôn này. Từ đầu đến cuối thôn chỉ có ba nhà lợp mái ngói thì nhà Chu Tiểu Hà chính là một nhà trong số đó. Nhà chị họ cao nhất trong ba nhà, còn xây một nhà kho hai gian chứa đồ, đồ nghề của bác cả cũng nhiều. Nhìn kìa, băng ghế dài rộng tới năm sáu thước, bàn ăn rất rộng có thể ngồi mười người. Không cần kể tới rất nhiều ghế nhỏ và hai bàn học xinh xinh đóng sẵn cho trẻ con.

Chu Tiểu Vân rất thích hai cái bàn nhỏ kia, tuy bằng gỗ thường, dùng gỗ khi bác cả làm đồ cho người ta còn thừa đóng lại nhưng tay nghề của bác cả rất khéo, làm xinh xắn đáng yêu, căn bản không nhìn ra dấu vết chắp vá. Lại dùng sơn hồng sơn lên sáng bóng, bàn cao ngang hông của cô, rất thích hợp để học bài.

Chu Tiểu Hà thấy Chu Tiểu Vân thích liền rộng rãi nói: “Sau này em có thể đến nhà chị cùng chị làm bài tập, chúng ta dùng chung bàn.”

Tiện thể nói một tiếng, bác cả thấy Chu Tiểu Vân còn nhỏ tuổi đã nghĩ đến chuyện đi học rất đồng ý, tuyên bố Hải phải đi nhập học cùng với Chu Tiểu Vân. Hải ra sức phản đối, thế nhưng phản đối vô hiệu. Lý do là:

“Con xem Đại Nha nhà bác hai, còn nhỏ hơn con một tuổi đấy, thế mà con bé đã chủ động xin được đi học. Con đã bảy tuổi mà suốt ngày rong chơi ở ngoài, mau đi học cho ba. Con xem hàng ngày Đại Nha học cùng Tiểu Hà rất chăm chỉ, từ hôm nay con cũng phải học cùng chị.”

Hải khóc không ra nước mắt gia nhập vào đoàn quân học tập, trong lòng nhìn Chu Tiểu Vân trăm cái không vừa mắt. Oán giận Chu Tiểu Vân làm phiền cậu, mỗi ngày đấu võ mồm với cô để bắt nạt.

Chu Tiểu Vân không thèm để ý đến trò mèo của cậu bé. Đôi ba câu đã bỏ qua mấy lời khiêu khích của cậu, thuận tiện thể hiện sự ngoan ngoãn trước mặt bác cả khiến bác khen không ngớt, làm Hải tức giận vô cùng.

Chương 12: Mùa Hè Nóng Bức (3)

Những ngày hè vui vẻ xen lẫn đau khổ của Chu Tiểu Vân qua đi rất nhanh.

Còn mười ngày nữa đến khai giảng, ba Chu và mẹ Chu đang thương lượng dẫn bọn trẻ đến thăm người thân.

“Mẹ nó này, mấy ngày nay ở nhà không bận, mỗi ngày bọn nó chỉ lượn qua lượn lại trong nhà, không được đi đâu xa. Chúng ta nhân dịp lúc bọn trẻ chưa đi học dẫn chúng đến thăm người thân đi.”

Triệu Ngọc Trân cũng muốn nhân cơ hội này đi hít thở không khí, cho nên rất tán thành: “Ba nó, em nghĩ giống anh! Em vẫn muốn dẫn bọn trẻ đi chơi, nhưng mà, anh tính xem nên dẫn chúng đến nhà chú Ba hay nhà cô Út?”

Ba Chu suy tư một hồi: “Lên trấn thì xa quá, đi sớm về muộn không tiện. Hơn nữa hàng ngày chú Ba thím Ba phải đi làm, không có thời gian tiếp chúng ta. Nhà cô Út thì gần hơn, mỗi người đạp một xe, chở hai đứa nhỏ khoảng nửa tiếng là đến. Nhà cô ấy cũng rộng, có vườn trái cây sau nhà, bọn nhỏ có chỗ chơi. Chúng ta đến nhà cô Út đi.”

“Được rồi, em ra mua ít đường mang cho Tiểu Lỗi và Tiểu Mai ăn.” Triệu Ngọc Trân đến tiệm tạp hóa đầu thôn mua ít đường, mang theo cả chục trứng vịt ở nhà, gói vào trong túi vải. Dẫn các con đi rửa mặt sạch sẽ, bà cũng thay quần áo sạch.

Đại Bảo khó có dịp nghe lời để Triệu Ngọc Trân rửa mặt cho cậu, mặt mũi hiếm khi được sạch sẽ, ngũ quan đoan chính, tuấn lãng, là một bé trai dễ nhìn. Đáng tiếc gương mặt này một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ có lúc đi thăm người thân và ăn tết mới giữ được một ngày sạch sẽ.

Thăm người thân là chuyện bọn nhỏ thích nhất. Năm ấy không ti vi, không máy vi tính, không có chỗ vui chơi của trẻ em, thăm người thân được ăn ngon lại có thể đi xa nhà hơn nữa có nghịch ngợm cũng được tha thứ nên đó là chuyện vui bọn nhỏ đều mong chờ.

Vì thế Đại Bảo vừa nghe đến nói sẽ đến nhà cô thì vui vẻ nhẩy cẫng lên. Tiểu Bảo cũng vui mừng chạy theo sau Đại Bảo, Nhị Nha bị bầu không khí này ảnh hưởng, cười khanh khách.

Nét mặt Chu Tiểu Vân bình tĩnh không gợn sóng, nói thế nào cũng là người sống gần ba mươi năm tất nhiên cô sẽ không vui mừng kích động giống như trẻ con thực sự.

Nhưng mà, có thể đến nhà cô cũng là chuyện tốt, suốt ngày nghe Chu Tiểu Hà “dạy” đã thấy chai cả tai. Hải là cậu bé bướng bỉnh, cô không sợ nhưng không muốn suốt ngày phải đấu võ mồm với cậu. Giờ có thể đến nhà cô chơi một ngày, cô cảm thấy đây là ý kiến hay.

Ba Chu và mẹ Chu mỗi người đi một cái xe đạp “cổ” đằng trước có chạc ba gác cao cao (giống xe đạp Phượng hoàng thời bao cấp của mình). Xe của ba Chu thường xuyên dùng để đi lại trong làng đã sớm cũ kỹ. Chu Tiểu Vân không vừa ý nên ngồi sau xe Triệu Ngọc Trân.

Xe của ba Chu có Tiểu Bảo ngồi giữa, Đại Bảo ngồi sau đi trước mở đường, Triệu Ngọc Trân, Nhị Nha và Chu Tiểu Vân theo sau, cả gia đình xuất phát.

Đại Bảo không lúc nào ngồi yên, ở trên xe cứ


XtGem Forum catalog