
Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh
Tác giả: Thanh Thanh Tử Khâm
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326080
Bình chọn: 9.5.00/10/608 lượt.
đến khi cả bó hoa đều héo cả, người vẫn còn chưa trở lại… Hơn nữa di động của Cố Ninh không gọi được, người cũng không nhìn thấy. Quan trọng nhất là, Hà Cảnh còn phát hiện có một người đàn ông lén lút nhìn quanh trước cửa nhà Cố Ninh, còn tới lui mấy lần nữa chứ! Cái tên tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, mẹ nó, lúc nào không đến, cố tình đến ngay lúc sinh nhật của Cố Ninh, lúc này tên đó xuất hiện ở đây, không phải sẽ phá hư chuyện tốt của hắn sao?
Nói tóm lại, hết thảy mọi chuyện quả thực quá ngược, Hà Cảnh cũng không rõ, không phải hắn đã suy đi tính lại, nghĩ rất kỹ rồi sao? Trước tiên là tặng hoa, sau đó ăn bữa cơm, nhân cơ hội phát triển tình cảm một chút, hy vọng bình thường là thế đó, nhưng sao đối với hắn lại trở nên khó thực hiện như vậy a?
Chương 85
Hà Cảnh lấy chiếc hộp ra:
– “Đây là quà mình chọn cho cậu, cậu xem có thích hay không, vốn dĩ còn có cả hoa nữa, nhưng mà đã qua một tuần, hoa héo cả rồi.”
Vì món quà sinh nhật này, Hà Cảnh còn cố ý nhờ Trịnh Lục đến thỉnh giáo mấy cô bạn gái của gã, suy đi tính lại mấy lần, sau đó mua một chiếc lắc tay về làm quà tặng cho Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn Hà Cảnh đầy sửng sốt.
Hà Cảnh thấy Cố Ninh không chịu nhận, mạnh mẽ nhét chiếc hộp vào trong tay Cố Ninh, trên mặt ửng hồng đầy khả nghi, cũng may làn da của hắn vốn đen, cho nên nhìn không ra, không đến mức quá xấu hổ, Hà Cảnh ho khan một tiếng, cố ý hạ giọng nói:
– “Ninh Ninh, những món đồ này đều là những thứ mà con gái các cậu yêu thích, tuy rằng ánh mắt của mình không tốt, nhưng mà cậu… cậu hãy nhận lấy đi, nếu như cậu không nhận, bản thân mình giữ lại cũng không dùng được a.” Dừng một chút, Hà Cảnh nói tiếp: “Hơn nữa, mình cũng chỉ quen có mỗi mình cậu là con gái, có thể tặng thứ này thôi!”
Cố Ninh nhìn chiếc hộp trong tay, trong sự thúc giục của Hà Cảnh, cô mở hộp ra, là một chiếc lắc tay vô cùng tinh tế và hết sức tinh xảo, Cố Ninh nghĩ rằng, khiếu thẩm mỹ của Hà Cảnh không đến mức không dám nhìn người nha, hai lần chọn mua đồ trang sức cho cô đều không tệ.
Hà Cảnh chú ý biểu tình trên mặt Cố Ninh, có chút khẩn trương hỏi:
– “Cậu thích không? Hẳn là không đến mức không dám mang ra ngoài đó chứ?”
Cố Ninh cười cười, đáp:
– “Cám ơn cậu, chẳng qua thứ này quá quý giá, mình không thể nhận.”
– “Sao lại không thể nhận được chứ? Đây quà sinh nhật cho cậu mà!” Hà Cảnh bắt đầu đưa tay ra, khoa tay múa chân một chút: “Cậu xem nè, nếu cậu không chịu nhận, mình cũng không thể đeo a, tay của mình quá thô, đeo không vừa, hơn nữa cũng không dễ nhìn cho lắm. Cứ quyết định như vậy đi, mình tặng quà cho cậu, cậu mời mình ăn cơm, thế nào?”
Hà Cảnh bất luận nói cái gì cũng không chịu nhận lại, vô cùng cố chấp, Cố Ninh không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy chiếc hộp, rồi nói:
– “Cậu muốn mình mời cậu ăn cơm ư? Được, vậy khi nào?”
Mắt Hà Cảnh sáng rực lên:
– “Ninh Ninh, cậu mời mình ăn cơm thật sao?” Nói xong, hắn mới ý thức được bản thân vừa hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch, hắn ho khan một tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên nói tiếp: “Chọn ngày không bằng dứt khoát ngay hôm nay luôn đi, thế nào?”
– “Cũng tốt.” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Cậu đứng đây chờ mình nhé! Mình thay quần áo đã.”
Lúc cô vừa xuống máy bay trở về nhà thì đã tắm rửa xong, tóc còn chưa hong khô đã bị Hà Cảnh kêu xuống dưới, bây giờ trên người cô đang mặc quần áo ở nhà.
– ” Được, cậu cứ hảo hảo ăn mặc một chút, cậu yên tâm đi, mình tuyệt đối sẽ không nóng nảy, bao lâu mình cũng nguyện ý chờ cậu mà!”
Ha hả… Cậu ta thật sự nghĩ quá nhiều.
Hà Cảnh đứng ở dưới lầu, nhìn về phía cửa sổ căn hộ của Cố Ninh, hắn cảm thấy cả người như lâng lâng, không đến ba phút sau, Cố Ninh đã thay xong quần áo. Đứng ở trước mặt hắn, đem hắn từ cảm giác lâng lâng như say rượu kéo về thực tại.
Hà Cảnh quan sát liếc mắt nhìn Cố Ninh từ đầu tới chân rồi nói:
– “Rất tốt, tốc độ cậu thay quần áo nhanh thật đó.”
Cố Ninh gật gật đầu:
– “Ừ, vậy chúng ta đi thôi, vừa vặn mình cũng có chút đói bụng, cậu muốn ăn cái gì?”
Hà Cảnh nói ra một vài món, Cố Ninh ngẩn ra, đứng lại nghiêng mặt nói:
– “Bây giờ là mình mời cậu ăn cơm đó! Mình hỏi là cậu muốn ăn thứ gì chứ không phải là mình thích ăn thứ gì, cậu hảo hảo nghĩ lại xem.”
– “Không sao hết, những món cậu thích ăn, vừa vặn mình cũng thích, khẩu vị của hai chúng ta giống nhau mà.”
Cố Ninh: “…”
Cuối cùng, Cố Ninh dẫn Hà Cảnh đến nhà hàng ở Hội sở Lâm Hồ, như vậy vừa có thể tiết kiệm chi phí, cũng vừa có thể bảo đảm hương vị, quan trọng nhất là, Cố Ninh ở bên ngoài du lịch một tuần, đều ăn các món ăn đặc sắc khác nhau, rốt cuộc cũng trở về, cô muốn ăn lại các món ăn quen thuộc, tương đối phù hợp với khẩu vị bình thường của mình.
Hai người ngồi trong phòng ăn của Hội sở, đẩy cửa sau của căn phòng này ra, bên ngoài hành lang phía dưới chính là hồ nước, mỗi khi gió thổi qua, mặt nước lay động nhộn nhạo, phong cảnh vừa thoáng mát vừa hữu tình. Không khí trong phòng từ từ thay đổi, từng đợt gió mát lạnh thổi qua, hoàn toàn không cần mở điều hòa, ngồi đây trong chốc lát, uống một