
ng trình học ở trường cũng dần dần kết thúc, tiến vào giai đoạn ôn tập, có lẽ do thời tiết càng ngày càng lạnh, sinh viên đi lại trong vườn trường cũng ít đi rất nhiều.
Còn 3 ngày nữa là Tết Nguyên đán, sáng hôm nay, Cố Ninh rời giường đi mở cửa số, thì nhìn thấy bên ngoài có tuyết rơi, từng bông tuyết nhỏ mịn xoay giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống, đến khi xế chiều, dưới đất đã có một lớp tuyết đọng mỏng manh. Tuyết vẫn không ngừng rơi, dưới lầu của tiểu khu, đã có mấy đứa nhỏ ở trong tuyết chạy tới chạy lui chơi ném tuyết. Hai ngày nay Cố Ninh vẫn chưa từng đi ra ngoài, thời tiết như vậy, thật sự không thích hợp để xuất hành nha.
Cố Ninh ngồi ở trong nhà đọc sách, trong ngực ôm theo túi chườm nóng, trong tay bưng cốc nước đường đỏ, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ, sau hôm nghỉ lễ, hôm nay cô liền toàn thân vô lực. Đau bụng kinh không phải bệnh, mặc dù đau đến mức muốn mạng người a…
– “Ninh Ninh, cậu chuẩn bị xong chưa, sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi liền, bằng không đến lúc bị kẹt xe, sẽ trễ máy bay đó.” Trần Triển ở bên ngoài gõ cửa, vài năm nay tình huống giao thông ở thủ đô càng ngày càng làm cho người ta lo lắng.
Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, cô nhìn đồng hồ, sắp đến 11 giờ trưa rồi, hai người mua vé máy bay vào lúc 1 giờ rưỡi đến đảo Tam Á. Cố Ninh phủ thêm áo khoác cầm theo ba lô:
– “Mình đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu thôi đấy, chúng ta đi nào.”
7 giờ rưỡi tối nay, tại Tam Á có một bữa tiệc quan trọng, là một bữa tiệc hàng năm của một công ty truyền thông rất nổi tiếng, trong giới giải trí thập phần có danh có tiếng, dưới trướng có rất nhiều nghệ sĩ và đạo diễn tiếng tăm. Đến lúc đó rất nhiều danh nhân, ngôi sao đều sẽ đến chung vui, Trần Thạc đã sớm thông báo cho hai người Cố Ninh, kêu hai người chuẩn bị xong, sau đó đến thời điểm nhất định phải có mặt đúng giờ. Mà chính bản thân ông, ngày hôm qua cũng đã bay đến trước.
Cố Ninh cũng biết cơ hội như vậy là rất khó có được, có thể quen biết được rất nhiều người chuyên nghiệp trong giới, tự nhiên không thể làm Trần Thạc mất mặt mũi.
Từ Bắc Kinh bay đến Tam Á, không sai biệt lắm phải mất bốn tiếng đồng hồ, đến khách sạn lại phải chuẩn bị thêm một chút, sắp đến thời gian bắt đầu bữa tiệc rồi, hai người Cố Ninh khá vội vàng gấp gáp, cho nên không thể chậm trễ được. Xuống máy bay, ra sân bay, hai người bắt taxi, lập tức vội vàng đến ngay khách sạn.
Cố Ninh thu dọn hành lý xong, vội vàng chạy đi rửa mặt, bắt đầu thay quần áo, cô vừa mặc vào váy, thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa. Trong nháy mắt, Trần Triển thấy Cố Ninh ra mở cửa, làm động tác nhanh chóng chui vào. Đồng thời đóng cửa phòng lại, nói:
– “Cậu nhanh thay đồ đi, nơi này ấm áp hơn so với Bắc Kinh, cho dù có ăn mặc hở hang một chút cũng không sợ bị đông lạnh đâu, thật tốt.”
Nói xong, Trần Triển xoay một vòng tại chỗ, triển lãm chiếc váy màu đen trên người mình, hớn hở nói:
– “Cậu xem, chiếc váy này có đẹp không?”
Cố Ninh cười cười:
– “Rất đẹp, rất đẹp.”
Nửa năm thời gian, tóc của Cố Ninh đã dài chấm vai, khiến cho việc cô mặc váy không biến thành quái dị, cô thay một bộ lễ phục màu trắng đã chuẩn bị tốt từ trước, quay trái quay phải nhìn mình trong gương, cũng có thể xem như cho qua…
Thẩm Lan giúp cô mua những bộ trang phục mà trước kia cô thường xếp xó, lúc này ngược lại đã phát huy công dụng.
Trần Triển quan sát Cố Ninh từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, lắc đầu:
– “Sao hôm nay sắc mặt cậu lại kém như vậy hả? Vừa rồi lúc ở trên máy bay đã thấy cậu có phần mệt mỏi rồi, có phải thân thể không thoải mái hay không a?”
– “Mình khỏe, chỉ là bụng có chút đau, nhưng mà vấn đề không lớn đâu.”
Người trong gương đôi môi có chút tái nhợt, sắc mặt quả thật không phải rất tốt, Cố Ninh từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp phấn, đánh lên một lớp phấn, sau đó lại thoa son môi, đánh phấn hồng, sau khi trang điểm nhẹ nhàng, ngắm mình trong gương, quả nhiên là lên tinh thần rất nhiều.
– “Như vậy được rồi chứ?”
Trần Triển ôm lấy cánh tay Cố Ninh:
– “Có thể, cực kỳ xinh đẹp, mình còn muốn động tâm đây nè, màu son này thoa lên môi thật là đẹp nha, mình cũng muốn thoa.”
Lúc hai người đến nơi, ở đó đã rất đông người, từng nhóm người lớn nhỏ tập hợp, là những gương mặt mỗi ngày đều xuất hiện ở trên TV, hiện tại đều tụ tập ở cùng một chỗ, có thể nói là hào quang lóng lánh, ám hương phù động.
Cố Ninh thật sự là đau đến toàn thân vô lực, cứng rắn chống đỡ tươi cười, đi theo phía sau Trần Thạc bảo trì mỉm cười chào hỏi với người ta, mãi cho đến lúc di chuyển hết một vòng tròn, rốt cuộc Trần Thạc mới thả người. Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, tìm một vị trí ở góc khuất vắng vẻ ngồi xuống, cô vừa ngồi xuống không bao lâu, thì có một người từ phía sau đặt tay lên vai cô. Cố Ninh quay đầu lại, lúc nhìn thấy người ở phía sau, cô hoàn toàn giật mình tại chỗ.
Chương 90
Triệu Dân mặc một bộ lễ phục màu xám trễ cổ, lộ ra vùng cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp, tóc nhuộm thành màu nâu nhàn nhạt, trên lỗ tai có một loạt khuyên tai, phá vỡ vẻ nhu thuận ban đầu, cả người lộ ra một cỗ hương