
n sinh!
Chẳng lẻ Hữu Minh đối với người phụ nữ này chỉ là tình đơn phương thôi sao?
Phó Hữu Minh không muốn đi sửa lại ba chữ “Phó tiên sinh” kia, chỉ mở miệng hỏi: “Chuyện gì mà làm em gấp gáp đến dép cũng không mang như vậy?”
Cố Thiển Hi giãy giụa muốn xuống, nhưng Phó Hữu Minh lại sống chết không chịu buông tay, cô đành phải để nguyên: “Em gái em đang ở trong cục cảnh sát…” Cố Thiển Hi không muốn Phó Hữu Minh phải giúp, càng không muốn rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai, cũng không muốn để cho người khác thương hại cô. Nhưng Tô Tuyết đi ra nước ngoài rồi, cha mẹ cô cũng đi đến nơi đất khách quê người… Nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ Phó Hữu Minh, cô tựa hồ không tìm thấy nguòi nào có thể giúp đỡ.
Cho nên cô vội vội vàng vàng đi tìm Phó Hữu Minh, lại vô tình nghe thấy được anh nói với Trầm Tùy Ý: “Mặc kệ đúng hay sai, xin lỗi cũng không cần nữa rồi! Mình nghĩ, Thiển Thiển giờ khắc này cũng không cần cô ấy xin lỗi, mà mình thì càng không cần! Có lẽ, mình còn phải bằng lòng cảm ơn cô ấy đã chen vào, để cho mình một lần nữa có thể có được Thiển Thiển.”
Cho nên cô mới có thể sửng sốt mà quên gõ cửa, vừa vặn đụng phải Trầm Tùy Ý!
“Cục cảnh sát?” Phó Hữu Minh có chút bất ngờ, quay đầu lại nói với Trầm Tùy Ý: “Mình muốn đi đến cục cảnh sát một chuyến, không tiễn cậu được, để Tôn Nghệ đưa cậu về!”
“Không cần! Mình đi cùng hai người!” Trầm Tùy Ý cũng không biết vì sao lại thốt ra những lời này.
Chương 28
Lúc Cố Thiển Hi đến đã nhìn thấy mặt Cố Nhược Tuyết bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe mắt còn lưu lại vết máu. Cô ấy đứng trong một góc, khóc không thành tiếng!
Phó Hữu Minh đi xử lý những chuyện khác, Trầm Tùy Ý và Cố Thiển Hi nhìn thấy Cố Nhược Tuyết.
“Nhược Tuyết!” Cố Thiển Hi nhẹ nhàng gọi tên em gái, cô không thể tin được người đứng trước mặt mình lại là em gái của mình.
Cố Nhược Tuyết khóc nức nở không ngừng, đột nhiên ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Thiển Hi đứng trước mặt, Cố Nhược Tuyết ấy lập tức nhào tới: “Chị em sai rồi, em không dám nữa đâu! Em xin chị mang em ra khỏi chỗ này đi, em thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa đâu! Xin chị dẫn em ra khỏi đây đi…”
“Đến cuối cùng đã phát sinh chuyện gì?” Cố Thiển Hi an ủi Cố Nhược Tuyết, bất kể ra sao thì đây cũng là em gái của cô.
Cố Nhược Tuyết chỉ lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói.
Đợi đến khi Phó Hữu Minh xử lý hết mọi chuyện, cảm xúc của Cố Nhược Tuyết đã ổn định, đôi mắt như cũ vẫn đỏ lên, cúi đầu cái gì cũng không nói.
Có lẽ, cô ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn người khác!
Tình dục, chuyện giao dịch như vậy, cô ấy có thể nói thế nào?
Vừa bị cảnh sát bắt giữ, bởi vì tiền mà bán thân để rồi bị bắt, sao cô ấy có thể nói?
“Đi thôi!” Phó Hữu Minh không ngờ Cố Nhược Tuyết lại quá mức như vậy, cũng không nghĩ trong công ty của mình sẽ phát sinh loại chuyện xấu như thế!
Quản lý cùng nhân viên lèn tiến hành giao dịch, hơn nữa còn bị cảnh sát phát hiện bắt được. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với công ty là một chuyện tệ hại cỡ nào!
Thế nhưng anh không thể nói với Cố Thiển Hi, sợ cô lo lắng lại đau lòng!
Trầm Tùy Ý là người đàn ông thừa lão luyện, chỉ một ánh mắt của Phó Hữu Minh liền đoán ra ẩn ý khác rồi, thổn thức thở dài cũng không nói gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Nhược Tuyết có cảm giác như được tái sinh lần nữa, cô chăm chú nắm tay Cố Thiển Hi, lần đầu tiên cảm thấy có một người chị thật tốt!
“Em ở đâu?” Phó Hữu Minh hỏi Cố Nhược Tuyết.
“Hả?” Cố Nhược Tuyết khẽ giật mình, có chút mông lung: “Em có thể tự mình về!” Cô cũng không thể nói mình không có chỗ ở, gần đây đều ở trong nhà người đàn ông khác!
Mắt liếc Trầm Tùy Ý đang đứng ở một bên, liền phát hiện trang phục trên người Trầm Tùy Ý còn có đồng hồ trên cổ tay, trong lòng khó tránh khỏi kinh hãi, trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ nào. Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu trịnh trọng nói với Cố Thiển Hi: “Chị, trước kia đều là lỗi của em. Lúc trước em cảm thấy mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên, còn khiến cho chị cực khổ như vậy! Hôm nay xảy ra chuyện này, em mới cảm nhận rõ ràng có người thân là một việc may mắn cỡ nào. Nếu lúc ấy cảnh sát không kịp thời xông vào, chỉ sợ em đã bị tên khốn kiếp kia…” Nói nói kể kể, trong mắt Cố Nhược Tuyết lại nổi lên tầng nước mắt.
Cố Thiển Hi lòng đau như cắt, nhìn em gái bị thương đầy mình an ủi: “Em yên tâm, Phó… Anh rể của em sẽ đuổi hắn đi. Chúng ta cũng có quyền truy cứu chuyện này, về sau hắn sẽ không dám làm hại em nữa đâu!” Cố Thiển Hi nghĩ nghĩ vẫn là nên dùng hai chứ “anh rể” này.
Phó Hữu Minh thập phần hưởng thụ hai chữ này, xem ra Cố Nhược Tuyết đang khóc lóc vô cùng thê thảm đối với lời này của cô cũng sẽ có nửa phần tin tưởng.
Cố Nhược Tuyết vẫn lắc đầu nói: “Không, nếu như không phải em ham hư vinh, tên khốn kiếp kia không nói cũng sẽ không phát sinh chuyện như ngày hôm nay! Chị, em nghĩ kỹ rồi, từ nay trở đi tất cả mọi việc đều sẽ làm đến nơi đến chốn. Em không muốn chị và ba mẹ lo lắng cho em!”
“Ừ!” Cố Thiển Hi nở nụ cười, khóe môi mang theo gió xuân ấm áp, như ánh nắng chiều đẹp đẽ.
Giống như