Ring ring
Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327150

Bình chọn: 10.00/10/715 lượt.

ần màu đen của nam. Giản Lân Nhi cầm chiếc quần lót thêu hoa của anh vừa đưa bỗng chợt nghĩ Dịch Nam Phong thường ngày áo sơ mi hàng hiệu, thế nhưng quần lót lại là đồ thủ công làm bằng tay, nhãn hiệu CK thật khiến người ta chói mắt.

Cô bĩu môi, tiến lên nhận chiếc quần. Cái gì cũng đã cùng nhau trải qua, lúc này còn có thể nói thêm gì nữa. Dịch Nam Phong thấy cô tiếp nhận nhất thời cảm thấy vừa lòng. Trong lòng không ngại nghĩ đến tiểu cô nương này mặc quần áo của mình, phía bên dưới kề sát, chỉ nghĩ đến chi tiết nhỏ đấy thôi mà anh đã cảm thấy có một mạch nước ngầm cuồn cuộn ở trong người.

Nhanh chân chuẩn bị tốt mọi thứ, Dịch Nam Phong lái xe thẳng đến nơi Giản Chính đợi, trên đường đi Giản Lân Nhi liên tục âm thầm cầu nguyện ông nội sẽ không tức giận.

Vừa mới bước vào cửa, Giản Lân Nhi bỗng nhiên ứa nước mắt ra, hai năm không gặp, ông nội trong trí nhớ của cô đã già đi rất nhiều, trên tay ông cũng xuất hiện nhiều vết đồi mồi. Hít một hơi thật sâu, Giản Lân Nhi chạy qua ôm cổ Giản Chính “Ông nội” và chuẩn bị làm nũng. Cô nghĩ, có phải hay không mình quá ích kỷ, chỉ theo ý nghĩ của mình mà làm loạn, không nghĩ đến trong nhà mọi người lo lắng cho mình. Nhưng mà Giản Lân Nhi vốn chưa bao giờ cho rằng mình làm sai, nháy mắt lại cảm thấy chính vì việc mình cố ý tham gia vào quân ngũ làm thương tổn đến ông.

Giản Chính nghĩ nếu thấy Lân Nhi trước tiên phải đem con bé mắng một trận, vì vậy khi thấy cô bước vào, bèn gõ ngay cây trượng xuống sàn nhà, vuốt đầu Lân Nhi mắng “ Nha đầu hư này, không nhớ ông nội sao?”

Giản Lân Nhi ôm ông nội khóc, Dịch Nam Phong ở ngay bên cạnh dường như đã trở thành người thừa. Có lẽ, lúc này anh đi trước khi Giản Chính hướng quải trượng về phía mình để tìm hiểu nguyên nhân cô công chúa nhà ông muốn đi Venezuela.

“ Sao cháu lại gầy thế này hả?” Giản Chính đau lòng muốn chết khi nhìn thấy cô cháu gái bé bỏng của mình trở thành bộ dạng như thế này.

Giản Lân Nhi nhanh chóng làm yên lòng ông nội “ Nào có, là rắn chắc đó ông ạ”.

“ Huấn luyện có khổ hay không, chiến hữu có tốt với cháu hay không…”Giản Chính liên tục cằn nhằn, không còn có phong thái của một người đứng đầu Giản gia to lớn nữa, đối với việc cháu gái mình ở bên ngoài, bất cứ việc gì có thể xảy ra đều đem ra hỏi.

Giản Lân Nhi đối với mỗi câu hỏi của ông đặt ra đều trả lời rõ ràng. Câu hỏi nào, cô cũng chọn đáp án tốt nhất để trả lời, riêng việc kỹ năng bơi không tốt và những nguy hiểm cô gặp phải khi huấn luyện thì nửa câu cũng không đề cập tới, cô cũng không mong ông lo lắng cho mình.

Vấn đề Giản Lân Nhi không nói tới, Giản Chính cũng không hỏi. Sau khi hai ông cháu hàn huyên một thời gian dài ông mới nhớ ra sự kiện chính cần hỏi cháu mình.

“ Cháu ngoan nói cho ông nội biết tại sao con lại ở cùng với tên tiểu tử Dịch gia đó?”

Đối với câu hỏi này của ông nội Giản Lân Nhi trầm mặc nửa ngày. Nhớ tới lúc mình cùng Dịch Nam Phong nói cô muốn đi Venezuela mà anh không có lấy một chút phản ứng, sự hào hứng trên mặt liền giảm đi mất mấy phần.

“ Cháu đi tìm bác hai nói chuyện đem điều cháu từ địa phương về đây, chuyện của cháu cùng với tên tiểu tử Dịch gia cũng nên chuẩn bị đi.” Nhìn thấy khuôn mặt không còn hào hứng của Giản Lân Nhi, Giản Chính chầm chậm nói.

“ Ông nội!”. Giản Lân Nhi giật mình nhìn Giản Chính, cái gì mà chuẩn bị chứ?

Trước thái độ của cháu gái yêu, Giản Chính nhíu mày “ Làm sao? Các cháu đều đã như thế rồi, chẳng lẽ cháu còn không muốn?”.

“Ông nội,ông nói xem, Dịch Nam Phong ruốt cuộc có thích cháu hay không?”

“ Tại sao cháu lại hỏi vậy?” Giản Chính kinh ngạc, chẳng lẽ mọi chuyện không phải như thế, ông vẫn nghĩ hai người này sớm đã đâu vào đó rồi chứ.

“ Cháu… Vẫn cảm thấy Dịch Nam Phong đối với cháu không phải tình cảm nam nữ.” Nói tới đây, Giản Lân Nhi vụng trộm nhìn thoáng qua gương mặt Giản Chính. Hai má cô phiếm hồng, cùng với ông nội nói về vấn đề này xem ra có điểm kỳ quái.

Chương 37: Quyết Định

Edit: Snow

Beta: Rika

Giản Chính không nói chuyện, âm thầm quan sát kỹ khuôn mặt của cháu gái. Trông thấy Giản Lân Nhi không hề có nửa điểm nói giỡn, trong lòng ông âm thầm kinh ngạc, với tính nết của tên tiểu tử Dịch Nam Phong thì dù thế nào cháu gái ông cũng sẽ không có tâm tư này chứ.

“ Vì sao cháu nói như thế?” Giản Chính đối với câu hỏi của cháu gái thập phần kinh ngạc.

Giản Lân Nhi không biết giải thích thế nào, suy nghĩ nửa ngày bèn nói “ Cháu nhớ rõ ba mẹ ngày trước không phải như thế”. Đối với cách giải thích của Lân Nhi, Giản Chính vẫn không hiểu cháu gái muốn nói gì, im lặng chờ Lân Nhi tiếp tục nói.

“ Cháu… Cháu cảm thấy Dịch Nam Phong hơn cháu mười tuổi sẽ không có cái gì phát sinh hết.” Dịch Nam Phong đối với cô cùng với những cô gái khác kém anh mười tuổi chẳng có gì khác nhau cả, trừ bỏ việc bây giờ ở trên giường thì dính lấy nhau nhưng ở ngoài thì nửa điểm vẫn không thay đổi.

Giản Chính tựa hồ đã hiểu một chút “ Cháu không thích anh ta đối với cháu như thế sao?”

Giản Lân Nhi lắc đầu “ Cũng không phải là không thích, cháu cảm thấy thế này không giống như tình cảm nam nữ ho