XtGem Forum catalog
Đại thiếu gia, em lạy cậu!

Đại thiếu gia, em lạy cậu!

Tác giả: Lan Rùa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326984

Bình chọn: 9.5.00/10/698 lượt.

này. Cô bé bỗng thấy chạnh lòng, nếu như Sen bị đuổi việc, cô sẽ được thay Sen, làm người giúp việc ở lại ban đêm, liệu cô có được ở trong căn phòng này không?

Như thế chẳng phải rất tuyệt hay sao? Cô sẽ xin cậu chủ đưa các em mình tới đây ngủ, bọn chúng chắc sướng điên…

-“Này, Huệ ơi…”

-“…”

-“Huệ!”

-“…”

-“Huệ ơi!”

Huệ giật mình, đáp.

-“Ơi, mình đây!”

-“Nghĩ gì vậy?”

-“À, không có gì…Mình phải lên nhà trên đây, xuống chơi với bạn tý thôi mà…”

-“Ừ! Huệ ơi, nhờ bạn một việc được không?”

-“Việc gì?”

-“Bạn hỏi cậu xem cậu giận mình chuyện gì được không?”

-“Được rồi!”

Huệ định đi, thì thấy có một anh lớn tuổi vào chơi với Sen, anh ấy rất cao, đẹp trai nữa.

-“Anh Sên…à…đây là Huệ…”

-“Ừ, có nghe mẹ anh nói rồi, chào Huệ!”

Anh nở nụ cười, ngọt ngào đến chết người, bàn tay anh, to hơn bàn tay cô bé, cái bắt tay, thật là ấm áp, làm má cô đỏ phừng phừng.

-“Em…chào….anh…ạ…”

-“Ừ, đi thả diều không Sen?”

-“Thật ạ?”

Sen đang buồn thiu, nghe rủ rê tỉnh cả người.

-“Thật chứ không à? Mua sẵn cho cô nè!”

Con bướm màu hồng, nhỏ xinh, cực đẹp.

-“Uầy, thích thế…thích quá…”

-“Thay đồ đi, nhanh không tối!”

Anh Sên bảo, Sen hào hứng vui vẻ, một lúc, nó quay lại.

-“Anh Sên cho bạn Huệ đi với, Huệ đi thả diều không Huệ?”

Huệ lắp bắp từ chối rồi sực nhớ đại thiếu gia đang đợi mình, chạy nhanh lên phòng. Cậu đang ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt đã khó coi lắm rồi.

-“Cậu ạ!”

-“Sao rồi?”

-“Dạ?”

Đại thiếu gia hơi nheo mắt, Huệ mới sực nhớ chuyện, báo cáo.

-“Lúc đầu thì buồn nhưng giờ thì vui rồi ạ!”

Cậu mỉm cười.

-“Thế thì tốt! Mang cái này xuống cho nó ăn, nhưng cấm bảo tao sai!”

-“Dạ, tối mang được không ạ?”

-“Sao?”

-“Dạ…Sen…Sen đi thả diều…với anh Sên rồi ạ!”

CHOANG!

Cái bát yến hầm bị đại thiếu gia ném một phát ra ngoài cửa. Cũng may không ai đi qua, không thì trọng thương rồi. Huệ nín thở sợ hãi, cậu lại cáu rồi đây!

-“Đi!”

-“Dạ?”

-“Đi thả diều, tao với mày cũng đi thả diều!”

-“Cậu không đi xem phim với các bạn nữa ạ?”

-“Không!”

Cô bé tuân lệnh theo, chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi han cậu.

-“Cho em của em đi theo được không? Chỉ cho một đứa thôi ạ!”

-“Được, nhưng bảo người khác đón nó, chúng ta đi trước!”

-“Vâng ạ!”

Huệ khẽ reo lên. Cô cùng đại thiếu gia ra sân cỏ Bảo Tố, sân cỏ này rất đẹp, xanh mướt, một vùng trời rực rỡ sắc màu của những cánh diều.

-“Cậu ơi chỗ này trống, thả chỗ này nhé!”

Đại thiếu gia không nói, hình như cậu vẫn đang tìm kiếm cái gì đó. Cô chỉ còn biết đi theo.

-“Chị…chị…”

Giọng bé nào mà quen thế nhỉ? Chẳng phải là thằng Hiếu nhà cô sao, vội vã ôm em vào lòng, thơm chụt vào cái má đáng yêu, Huệ bế em theo cậu.

Phải mất một lúc lâu, đại thiếu gia mới xác định được chỗ cho ba người chơi. Ba con đại bàng màu đen dần dần được thả lên, nổi bật cả một góc. Con đại bàng của cậu là bay lên nhanh nhất, đúng là đại thiếu gia, cái gì cũng giỏi. Nhưng từ đã, tại sao con diều của cậu bay lạ vậy?

Không phải là bay cao lên, mà cậu đang xoay người, điều khiển cho nó chếch sang phải, cẩn thận, chính xác, tiến tới gần con bướm màu hồng nào đó, để vướng dây vào nhau. Đại thiếu gia làm một cái giật, thật mạnh, con đại bàng đen cùng con bướm hồng cùng tử trận. Ánh mắt cậu đắc thắng, ánh mắt chủ nhân con bướm kia thì bi ai, ấm ức…mà chẳng phải…là Sen đó sao…

-“Chị ơi, chị ơi!”

Huệ quay sang, chết đứng, con diều của đại thiếu gia to quá, một làn gió mạnh thổi qua, thằng Hiếu nhỏ bé đang bay dần lên, cô khóc thét.

Giây phút đó, sợ gần chết, tim tưởng đã rụng ra rồi. May mắn thay, người thanh niên cao to đã kịp kéo chân thằng bé lại, cả người cô thả lỏng.

-“Trẻ nhỏ thì nên thả diều nhỏ thôi…”

-“Anh Sên…cảm ơn anh…”

Trong một ngày, mà tim cô rụng tới hai lần, nhưng lần này, cảm xúc hình như khác lần trước thì phải. Em Hiếu khóc sướt mướt, anh Sên dỗ dành em, rồi kiệu em trên vai, cho thả chung diều của mình, hình ảnh đó, người con trai này, có lẽ mãi mãi cô bé không thể nào quên.

Một phía khác, có hai đứa dường như không biết chuyện gì xảy ra.

-“Cậu, sao cậu lại làm thế?”

-“Cái đấy thì phải hỏi mày trước chứ?”

-“Sao lại hỏi em, em không hiểu gì cả?”

-“Ừ, chơi vui vẻ thế thì còn hiểu gì?”

-“Chơi vui thì liên quan gì tới chuyện cậu làm hỏng con diều của em?”

-“Liên quan đấy, thế mới hay chứ!”

-“Thế cậu hết giận em chưa?”

-“Mày là cái gì mà tao phải giận mày?”

Sen đôi co với cậu một lúc, thấy bên cạnh thiếu thiếu, đưa mắt đi tìm anh Sên, thấy anh đang cõng em bé nào đó, Huệ cũng đi bên cạnh.

-“Đấy là em cái Huệ!”

-“Vâng.”

-“Sao, tiếc hả?”

-“Tiếc gì ạ?”

-“Anh Sên của mày kiệu em nó, không kiệu mày, mày chắc đang ghen lắm à?”

-“Ặc, sao em lại ghen với con nít, cậu hay thật!”

Thế Hiển không nói nhiều nữa, có một việc mà cậu vẫn luôn muốn làm từ lâu. Cậu lấy một con diều khác đặt vào tay Sen, rồi ngồi xuống.

-“Lên!”

-“Lên gì ạ?”

-“Lên tao kiệu…”

-“Thôi…thôi…em béo lắm, mới cả em lớn rồi, ngại lắm…”

-“Mày mà cũng biết ngại hả?”

-“Có chứ!”

Con bé chần chừ mãi, cuối cùng cậu chịu thua, không thèm đôi co, cậu đưa tay ra, ôm lây chân nó, rồi nhấc bổng lên.

-“Á….á…á….á….á