Duck hunt
Đại thiếu gia, em lạy cậu!

Đại thiếu gia, em lạy cậu!

Tác giả: Lan Rùa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327703

Bình chọn: 9.00/10/770 lượt.

đang nhìn mình, khóe môi khẽ cười.

Là cậu…nằm trên giường cô…ôm cô…bịt miệng cô…còn…

Mặt cô đỏ như cà chua cuối vụ. Nghe hai người ngoài kia cãi nhau, dần dần mới hiểu ra chuyện. Thôi xong, việc này lớn quá rồi, cô đợt này, chết chắc.

Tiếng chửi nhau xa dần, cậu mới bỏ tay, Nhi hốt hoảng nói.

-“Trời ơi hiểu nhầm to rồi, em phải ra giải thích!”

-“Được, tùy mày giải thích!”

Cậu cười rất tươi, đường hoàng mặc áo. Cơ thể săn chắc của cậu, làm cô ngất ngây đờ đẫn, cậu đi được một lúc rồi, mới nhớ ra mình cần phải làm gì.

…..

Chuyện lớn, họp gia đình.

Mẹ phẫn nộ cực độ.

-“Nhi, thằng đó là ai? Con sao có thể mất nết như vậy?”

-“Con…con…”

Liếc nhìn cậu, tự dưng lòng thấy xót, chỉ sợ khai ra cậu, mẹ lại mắng cậu. Suy cho cùng, cái gì Trương Ngọc Uyển Nhi cũng nghĩ cho Hoàng Thế Hiển đầu tiên.

-“Khai mau, đừng để mẹ dùng biện pháp mạnh…”

-“Con xin lỗi mẹ…con sai rồi…con không ra gì…”

-“Là cháu, đêm qua cháu ngủ phòng em Nhi, cháu xin lỗi! Cô cứ giao em cho cháu, ngày mai cháu lập tức về bảo bố mẹ chuẩn bị ăn hỏi.”

Anh Tuấn lên tiếng. Có hai người trong phòng, méo mặt!

CHAP 41: ĐẠI THIẾU GIA QUÉT SÂN

-“Hoàng Thế Hiển, theo ta vào phòng!”

-“…”

-“Nhanh!”

Bà chủ ra lệnh, dưới con mắt ngạc nhiên của gia đình. Nhưng biết làm sao, trong cái nhà này, bà là to nhất mà!!!



-“Mẹ, có gì ạ?”

-“Mẹ tính gả em Nhi cho anh Tuấn của con, con tính sao?”

-“Vâng, tùy mẹ!”

-“Mẹ tính không cần ăn hỏi, cưới xin gì cả, ngay bây giờ cho nó đi theo thằng Tuấn về nhà bên ấy luôn!”

Hoàng Thế Hiển sốc, vội vàng ngăn cản.

-“Thế sao được mẹ? Thế còn gì là thể diện nhà họ Hoàng nữa, ít ra phải thách cưới, chuẩn bị ăn hỏi, rồi tiệc tùng hoành tráng chứ…Mẹ làm thế người ta cười vào mặt chúng ta…”

-“Thôi còn mặt mũi đâu để người ta cười hả con? Con thấy đấy, bung bét hết cả.”

-“Nhưng cứ từ từ đã mẹ!”

-“Không được, quyết thế đi! Đằng nào tối qua chúng nó đã là của nhau rồi…mẹ ra thông báo họ hàng, đổi chú rể từ thằng Đông sang thằng Tuấn…”

-“Đâu, mẹ nghe ai nói vậy, chắc gì đã là của nhau, có thể họ chỉ nằm với nhau, đơn giản là thế thôi thì sao?”

-“Thôi, giờ em gái con bị tiếng xấu, có người rước là tốt rồi, không bàn nhiều! Thế con trai nhé!”

-“Mẹ…từ từ…”

Khóe môi hơi cười, nhưng bà cố nén.

-“Sao thế con trai yêu?”

-“Đừng…con…con…đừng để nó lấy ai, con thật lòng…”

-“Mẹ mày đẻ ra mày, sáng nay mẹ còn không nhận ra mày? Thì ra giờ tôi mới biết, tôi nhọc công tìm đối tượng xem mắt cho con gái cưng của tôi, thì thằng quý tử lại âm thầm phá hoại, thảo nào em nó mãi không lấy được chồng, gần lấy được nhưng thằng anh trai vẫn không tha…”

Lại bị mẹ đưa vào bẫy rồi, đại thiếu gia đành phải khai thật.

-“Đúng vậy, con không can tâm, nhưng Nhi…nó…nó…không thích con…”

-“Con phản bội nó thì ai mà thích được?”

Được phản bội nó thì đã phúc, cậu thở dài. Mẹ cậu lại không ngờ con trai mình vẫn nặng tình tới thế.

-“Thế còn Ngọc Nhi? Vừa có tin sáng nay nó bị đồn công an triệu tập, là sao, con làm à? Sao lại vu oan giáo họa cho người ta thế?”

-“Chuyện này là con, nhưng là cô ta tự làm tự chịu, có gì chiều nay quản gia khắc nói với mẹ!”

Lúc nãy nạt Uyển Nhi to tiếng là vậy mà con trai vẫn lặng yên, xem ra bà phải dạy dỗ rồi.

-“Bỏ qua đi, nghe mẹ nói này, là đàn ông, không được đứng đằng sau đục khoét như thế, muốn có được người phụ nữ mình yêu, thì phải giành giật…”

-“…”

-“Có bao nhiêu cổ phần trong tay?”

-“Cổ phần?”

Cậu chủ không khỏi ngạc nhiên, cổ phần, Trương Ngọc Uyển Nhi, liên quan gì?

-“26% mẹ ạ.”

-“Tháng sau ông Cám Lợn về hưu, con có chắc chắn ghế Tổng Giám Đốc không?”

-“Việc đó là hiển nhiên!”

-“Nhưng con có thể nói là vẫn chưa đủ…”

-“Sao ạ?”

-“Nhi có 7% mẹ cho, và mẹ sẽ viết thêm điều kiện, rằng nó chỉ được phép chuyển cho chồng của nó!”

Thì ra là vậy, mẹ cậu, cũng thật cao siêu. Việc này không phải cậu chưa từng nghĩ tới, Nhi quá ngốc, gạt cô là chuyện dễ ợt, tuy nhiên cái quan trọng, là tình cảm của cô không hề dành cho cậu. Cậu có thể bất lực đứng ngoài trái tim cô, phá hoại các mối lương duyên của cô, chỉ hi vọng giữ cô bên mình càng lâu càng tốt.

-“Nếu nó đồng ý chuyển thì chắc chắn cũng có chút cảm tình với con…bằng chút cảm tình đó, trong mấy tháng, nếu không giành được trái tim nó thì không xứng đáng là con trai Hoàng Thế Lân, vậy nhé, tùy con quyết định!”

Bà chủ ra ngoài, nói lời từ chối với cậu cháu họ và sai người làm gỡ bỏ đồ trang trí. Tuấn vốn đào hoa, thích rất nhiều em, tất nhiên thích em Nhi nhất, muốn nhân cơ hội cướp em về, nhưng cô và em đã không đồng ý thì anh cũng không muốn gây khó dễ.

Lại về chuyện của Đông, mẹ anh cương quyết dọa sống chết, nên bất lực. Nhi buồn một chút chút thôi, tuy nhiên không hiểu sao sau đó lại thấy rất thoải mái, nhẹ lòng.

Sáng hôm sau, trời vẫn trong xanh, mây trắng bồng bềnh, sự thể bình thường tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra. Có cô dâu hụt đã xin nghỉ làm đi trăng mật thì thẩn thơ ở nhà, rỗi rãi đành lấy chổi quét sân.

-“Hey!”

Cậu chủ mặc quần âu, áo sơ mi và thắt cà vạt lịch lãm. Thường ngày đi làm cậu vẫn mặc thế mà, vậy hôm nay khác ở đâ