The Soda Pop
Dám kháng chỉ? Chém!

Dám kháng chỉ? Chém!

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323382

Bình chọn: 9.5.00/10/338 lượt.

Trọng Hoa điện, đổi thường phục, theo thói quen nhẹ nhàng sờ sờ trên cái bụng vốn chưa nhô lên của ta, mặt thỏa mãn, ta nắm tay của hắn theo thói quen oán trách hôm nay đồ ngự trù làm có bao nhiêu khó ăn, ngửi mùi vị liền muốn ói, quả thật không thoả đáng được hoàng hậu như ta v.v…Hắn trừng mắt phượng, làm bộ muốn phát tác bọn họ, ta mới ôm cổ hắn, ngồi ở trong ngực hắn cầu cạnh: “Vẫn nên giữ lại bọn họ, cho bọn hắn một cơ hội lấy công chuộc tội.”Hắn nhéo lỗ mũi của ta, lại sờ sờ gương mặt của ta, ôm ta vào trong ngực: “Rất khó chịu?”Ta đột nhiên rơi lệ, hung hăng cắn một cái trên vai hắn, “Đồ trước kia thích ăn hiện tại ngửi được đều muốn ói… Đều là người…”Hắn tựa như bị giật mình nhìn chằm chằm ta: “Nàng dám cắn trẫm?” Hoàng đế bệ hạ đại khái chưa bao giờ bị loại đãi ngộ này.Ta ưỡn bụng lên trước mặt hắn, hàm chứa lệ trừng lại: “Ngài là của ta, ta dĩ nhiên muốn cắn liền cắn!”Hắn nhụt chí vươn tay, ra vẻ ủy khuất: “Được rồi được rồi, cho nàng cắn!”Năm tháng tĩnh đẹp.

NGOẠI TRUYỆN: TIỂU HOÀNG

Giữa buổi dạ yến Trung Thu trong cung, An Lạc Hầu bị đám quan lại chuốc thêm mấy chén rượu, không chịu nổi nên say mèm. Hoàng hậu nương nương có lời, sai người hầu trong cung dìu An Lạc Hầu rời tiệc đi giải rượu.

Tuy nó là quốc cữu nhưng không quyền không thế, chỉ được hư danh Hầu gia, phu nhân cũng chỉ là một nữ tử chẳng rõ gốc gác nên không thể dựa dẫm vào nhà vợ. Mỗi tháng nó lãnh chút bổng lộc, nhận chút quà ban thưởng trong cung theo năm. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua như vậy, văn võ bá quan trong triều không ai dám xem thường nó.

… Đều bởi vì trong cung chỉ có Hoàng hậu ta được Hoàng đế ân sủng, Thái tử đương triều là con của Hoàng hậu hạ sinh, dưới Thái tử còn có một đệ đệ, một muội muội, tất cả đều là con ruột của Hoàng hậu.

Mặc dù Hoàng hậu không thích nắm quyền, không hỏi chuyện bên ngoài. Nhưng triều đường hưng thịnh, lại không có ngoại tặc lộng quyền, nên những năm qua Hoàng hậu luôn đứng trên cao sừng sững, không ai lay chuyển được địa vị của người.

Bệ hạ lại không chịu nổi một hạt cát trong mắt, những kẻ trước kia từng phỉ báng Hoàng hậu hoặc định đưa con gái tiến cung nhận ân sủng, cuối cùng chẳng còn một người có được kết cục tốt đẹp.

Hoàng đế đương triều thời trẻ rong ruổi trên yên ngựa, vẫy vùng nơi sa trường, sát phạt quyết đoán, tung hoàng ngang dọc, ngạo nghễ nhìn đời. Những năm qua tuy dốc hết tâm trí vào việc triều chính, khước từ dùng vũ lực tranh đấu, nhưng không có nghĩa Hoàng đế bệ hạ bỗng dưng trở nên từ bi.

Bởi vậy, cuộc sống của An Lạc Hầu quả đúng như tên gọi, vừa “an” vừa “lạc”[1'>

[1'> An: Bình yên. Lạc: Vui vẻ.

Nó đi dạo trên đường, tuy bước chân hơi lảo đảo vì say, nhưng may thay có người hầu trong cung bám theo sát gót nên không đến nỗi bị ngã nhào.

Nó rất quen thuộc đường đi trong cung, những năm qua thường tiến cung thăm hỏi Hoàng hậu. Xuôi theo con đường đến Ngự hoa viên này, rồi đi thẳng tiếp, cách đó không xa, phù dung nước biếc sóng khẽ động, dòng nước trông tựa dải lụa đào. Lúc này tuy phía bắc trời đông rét đậm tuyết rơi dày, nhưng phía nam chẳng thấy gió lay cành lao xao.

Nó đi thấm mệt, thấy bên cạnh hồ sen có tảng đá lớn sạch sẽ, nhân tiện tựa người lên đó, mắt nhắm hờ, ngà ngà say sáu phần giờ cũng đã thành chín phần làm nó muốn ngủ thiếp đi.

Cung nhân lo sợ mình hầu hạ không chu đáo, lúc quay về bị Hoàng hậu phát hiện, nên vội vàng khuyên nhủ: “Hầu gia, tảng đá này lạnh lắm, Hầu gia lại uống rượu nhiều, cẩn thận sinh bệnh. Nô tì đỡ Hầu gia vào điện gần đây nghỉ ngơi nhé?”

Nó lắc đầu: “Cứ để bản Hầu nghỉ ở đây một lát là được.”

Cung nhân kia hết cách, đành cẩn thận nói: “Chi bằng nô tì đi tìm chiếc cáo choàng chắn gió cho Hầu gia, Hầu gia cứ nghỉ chân, nhưng nhất định không được ngủ?”

Thấy nó gật đầu đồng ý, cung nhân kia mới chạy đi như bay.

Lúc này xung quanh hết sức yên tĩnh, nó trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác trước mắt trải ra một con đường, còn mình dường như vẫn còn trong hình dạng một đứa bé bốn năm tuổi, nằm bò trên vai của cung nhân nhìn sang. Giữa con đường dài trong cung, mặt trời còn chưa ló dạng, cung nhân kia đã dặn dò bên tai: “Thấy Hoàng hậu nương nương nhất định phải vấn an!” Rồi định xoay cơ thể bé nhỏ của nó lại, bảo nó phải ngoan ngoãn nghe lời bà ấy.

Mặc dù nó là một đứa trẻ, nhưng tâm trí đã là của nam tử trưởng thành, tuy cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhưng trong lòng chợt nghi hoặc: Sao ta lại trở thành con trai của tỷ tỷ?

An Dật Hoàng hậu sinh được tất cả ba người con, Khinh Quân, Tâm Nhụy và Khinh Dục. Ba đứa trẻ này đều rất thân thuộc với người cậu là hắn, nay hắn lại bất chợt biến thành một đứa bé còn nhỏ hơn Khinh Dục, chuyện này là sao?

Tâm trạng thấp thỏm này khiến lòng hắn thắt lại, cho dù vùng vẫy ra sao, cung nữ kia chỉ coi như đứa nhỏ đang nghịch ngợm, liền ôm chặt lấy nó, không co giãy ra.

Nó gương mắt nhìn cung nữ này bế mình đi đến Cảnh Nhân cung, chợt hết sức kinh ngạc… An Dật từ khi tiến cung tới nay, luôn ở cùng Hoàng đế bệ hạ trong Trùng Hoa cung, chưa từng sống tại cung khác. Hôm nay cung nữ