
thân. Nhà chỉ có bốn bức tường, trên chiếc bàn gỗ thô kệch còn bày hai bộ bát đĩa, nửa đĩa rau cải xào quá lửa, một bát cơm nửa sống nửa chín…Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng sẽ sống giữa nhân thế khổ cực lầm than, xuất hiện trước mặt hắn trong bộ dạng thảm hại thế này…Xưa nay chưa từng có suy nghĩ đó.Hắn gắp một miếng rau quá lửa bỏ vào miệng… Vị đắng khó tả thấm tận vào tâm can.Hộ vệ thân tín của Hoàng đế bệ hạ đứng đằng sau, ba năm nay cùng hắn đi qua bao sông núi gấm vóc, thành trấn phồn hoa…Khi ở trong lao ngục, nàng mỉm cười nói: “An Dật vốn là con gái, há lại thích con gái sao?”Câu nói như thể sét đánh giữa trời quang… tất cả quá khứ trước kia đều trở thành trò cười…Hắn cảm thấy trước mắt tối đen, lòng đắng ngắt, những mảng ký ức bị nàng đuổi theo gọi “vợ ơi” bỗng nhiên trở nên ngọt ngào tới nỗi khiến hắn choáng váng…Ba năm nay, Hoàng đế bệ hạ sai người đi tìm nàng khắp nơi… Hoặc là trong nửa năm nàng bị bắt làm tù binh kia, có chuyện không hay nào đó đã xảy ra…Tần Huy bị cướp đi, hắn tưởng nàng nhất định sẽ phẫn nộ.Nhưng cuối cùng hắn đã sai, quen nàng từ tấm bé, tận mắt quan sát nàng, tự tay gạt bỏ từng chút nhiệt tình của nàng cho đến lúc vơi cạn. Hắn nhắm mắt lại, ở cùng nàng trong một chiếc xe, sự hối hận trong lòng không ngừng trào dâng… Xưa nay chưa từng có khoảnh khắc này, hắn hối hận thời niên thiếu đã ngạo mạn phách lối, tự cao tự đại…Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, nơi nơi đều là cận vệ của bệ hạ. Hắn đích thân đưa nàng vào, đến trước mặt người.Hắn không hề được biết chuyện giữa nàng và bệ hạ bắt đầu từ khi nào.Có lẽ là từ năm đó bệ hạ đi sứ đến Đại Trần trong thân phận Thái tử, cũng có thể là trong nửa năm nàng bị bắt làm tù binh, hai người sớm tối bên nhau…Bệ hạ sớm đã biết nàng là nữ tử, cho nên buộc phải làm vậy ư!Bất luận ra sao, đây không phải là cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy.Thà bệ hạ cứ căm ghét nàng, hắn sẽ liều mạng dùng cái đầu mình cùng công trạng hai đời phụ tử để cầu xin bệ hạ đặc xá, như vậy hắn có thể làm bạn trăm năm với nàng, cùng ôn lại tình xưa.Hắn sẽ dịu dàng giao cuộc đời cho nàng, chỉ cần nàng mỉm cười rực rỡ giống như những tháng năm niên thiếu.Ngày hôm sau, hắn vội vã tiến cung, trước tiên đến chỗ thị vệ canh gác để thăm dò. Nghe nói tối qua nàng ở lại trong Trùng Hoa điện, bỗng đầu óc hắn choáng váng, ngàn vạn gánh nặng chợt ập xuống.Bên rừng bích đào, hàng năm hoa lá tốt tươi, nàng và Ngọc Tranh đứng sát cạnh nhau. Hắn liếc nhìn qua đó, lòng chợt thoáng chút buồn.Song kiệt thiếu niên danh tiếng vang khắp kinh thành là hắn và An tiểu lang, ngoài tiếng xấu “đồng tính” ra, không nghi ngờ gì, dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp.Nếu thời gian có thể quay trở lại, giữa thời thái bình thịnh trị có nữ tử xinh đẹp đến thế, như bông hoa thanh khiết dưới ánh trăng, như bóng phù dung ẩn trong làn nước, tấm lòng rộng mở, thẳng thắn vô tư… thì liệu hắn và nàng sóng bước sẽ là khung cảnh tươi đẹp đến nhường nào?Hắn không dám nghĩ nhiều, nhưng chẳng thể kìm lòng, lại không ngừng hối hận, không ngừng suy nghĩ.Nàng mặc trang phục nữ nhi, mỉm cười đứng trước mặt hắn, nụ cười thờ ơ xa cách, trong đôi mắt trong sáng vô tư không còn một chút yêu thương… Là hắn, trong lúc vô tình đã làm vỡ thứ quý giá nhất…Trong cung xôn xao tin đồn, bệ hạ vừa ý một nữ tử không rõ danh tính, khiến cả trọng thần trong triều cũng bắt đầu dâng sớ khuyên can, người đầu tiên đương nhiên là Hộ quốc tướng quân.Hộ quốc tướng quân chính là em ruột của Thái hậu, là cha ruột của Đức phi nương nương.Nghe nói Thái hậu từng đề nghị lập Đức phi làm Hậu, nhưng bị bệ hạ lấy việc Đức phi chưa mang long thai làm lý do để cự tuyệt.Cung nhân liền bàn tán sôi nổi sau lưng rằng, bệ hạ chưa từng triệu Đức phi thị tẩm, mang long thai kiểu gì?Giờ nghe nói bệ hạ đêm đêm sủng hạnh một nữ tử lai lịch bất minh, Hộ quốc tướng quân nắm giữ quyền lực quân đội trong tay sao có thể nuốt trôi cục tức này?Nhân lúc trong ngoài đều khốn đốn, hắn quỳ trước Trùng Hoa điện thỉnh cầu được ban hôn, khiến Hoàng đế bệ hạ nổi trận lôi đình.Trước mộ An tướng quân, nàng nói: “Chắc không phải ngươi tưởng đến nay ta vẫn còn ôm ấp ý nghĩ ngu ngốc khi xưa, lúc nào cũng phí hoài tâm sức đối tốt với một người đấy chứ?”Hắn tưởng rằng nàng có thể nắm lấy quãng thời gian trong quá khứ, giữ lại những vương vấn ái tính, những thời khắc đẹp đẽ ấy, và sau lưng hắn luôn có ánh mắt nàng theo đuổi không rời… Thì ra tất cả chỉ là si mê hão huyền của hắn mà thôi…Vận mệnh mấy bận đổi thay, thù nước hận nhà, loạn thế chiến tranh, tình cảm nam nữ liệu có đáng gì không?Yêu thương đặt trong lòng, nặng hơn cả nghìn vàng. Yêu thương gác đầu dòng, mặc nước chảy về Đông…Hắn gương mắt nhìn nữ tử mình yêu say đắm mặc y phục Hoàng hậu, được Hoàng đế bệ hạ cầm tay từng bước vượt qua chín mươi bậc cao đài, tế trời, tế tổ tiên, từng bước rời xa…Còn hắn, cả cuộc đời quỳ rạp dưới chân nàng, ngưỡng vọng vẻ đẹp của nàng…Hắn từng quen biết một An tiểu lang bá đạo tùy tiện, một An tiểu lang chìm trong ái tính sâu đậm, một An tiểu lang vui thì cười giận thì mắng, thích mỉa mai châm c