
ui mừng đón ta trở về, tiểu đạo cô thần sắc chán nản, theo sát sau lưng Tiểu Hoàng.Nga Hoàng tiến lên làm lễ ra mắt: “Nô tỳ ra mắt Hầu gia!”Ta đây mới tỉnh ngộ tới, thì ra hôm đó Phượng Triêu Văn cho phép, lại là thật. Chẳng qua là ta cầu khẩn, hắn liền thay đổi chủ ý, để lại một cái mạng cho Tiểu Hoàng.Ta hướng Nga Hoàng chuyển đạt ý tứ “phải vào cung tạ ơn bệ hạ”, Nga Hoàng quay đầu tuyệt bút vung lên, viết xuống” Hoàng hậu nương nương đối với bệ hạ một ngày không thấy như cách ba thu, mới vào nhà đã hận không thể vào cung đi làm bạn bệ hạ v.v…”, dán thư xong, đưa cho thiết y vệ đợi lệnh một bên.Nàng… Năng lực suy diễn mạnh cỡ nào?Hoàng đế bệ hạ phê chuẩn càng đơn giản hơn, chỉ có hai chữ: “Chuẩn tấu!”Nga Hoàng vẻ mặt đưa đám lấy ra cho ta nhìn, hỏi ta đáp lại như thế nào? Cũng không thể hồi cung đợi gả chứ?Bị ta khiêu khích cười nhạo một phen, nàng bò trên bàn nhỏ vùi đầu vung bút, ta bò qua xem thì trên đó viết “Hoàng hậu nương nương chép sách học quy củ rất có tâm đắc, mặc dù nhớ bệ hạ quá mức khổ, chẳng qua là quy củ không thể bỏ, chỉ trông mong bệ hạ ban thưởng một vật bên cạnh để tưởng niệm!”Ta níu lỗ tai của nàng mắng, nha đầu này càng ngày càng tự chủ trương.Phượng Triêu Văn phê xuống lần nữa, vẫn là hai chữ: “Chuẩn tấu!” Chỉ là kèm theo thư ban thưởng tới, còn có một món quần áo lót của hắn.Ta ôm quần áo của hắn cảm thán: “Thanh danh một đời bị hủy trong chốc lát a!”Nga Hoàng chớp chớp mắt to, hoang mang hỏi ngược lại: “Nương nương, thanh danh loại này, ngài còn nữa sao?”Ta nhận lấy chén thuốc nàng đưa tới uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy cả tâm đều đắng. Gả phu quân không đáng tin cậy còn chưa tính, ngay cả người bên cạnh hắn cũng không thể tin như vậy, điều này làm cho ta cả người khỏe mạnh bình thường làm sao mà chịu nổi a?Hôm nay An phủ đã đổi làm An Nhạc Hầu phủ, mỗi ngày tới trước cầu kiến đều là quan lại quyền quý. Chẳng qua là Đồng bá quen thanh tĩnh, An Nhạc hầu cũng ngại những người này om sòm, bên ngoài cửa phủ lại có thiết y vệ thủ hộ lưới sắt không lọt, cầu kiến thật khó, vì vậy trong mỗi ngày Nga Hoàng nằm hướng ra phía ngoài khe cửa nhìn quanh, hướng ta kể: “Đây là Lễ bộ Thượng thư… Đây là Binh Bộ Thị Lang… Mới vừa đi chính là Đại Lý Tự khanh…”Cả ngõ hẻm xe ngựa hỗn loạn, đầu người nhốn nháo, chọc cho các bạn hàng xóm liên tiếp mở cửa nhìn quanh.Tiểu Hoàng vừa sai sử tiểu đạo cô bưng trà dâng nước, vừa vào hiến sàm ngôn: “Tỷ tỷ, những người này đều tay nâng lễ vật, không bằng mở cổng ra, để cho bọn họ để quà lại như thế nào?” Đưa tới một ánh mắt khinh bỉ của tiểu đạo cô.Đứa nhỏ này có lẽ là ở trong khe núi với ta đã lâu, ý thức kinh tế cực mạnh, hướng về phía vàng bạc châu báu luôn là không nhịn được nói thầm: bằng này có thể đặt mua mấy bàn rượu tiệc ngon ăn một lần ở quán…Ta xem, hắn có khuynh hướng phát triển về phía quần áo lụa là, không nhịn được điểm trán của hắn dạy dỗ: “Dầu gì hôm nay ngươi là em vợ của hoàng đế bệ hạ, nếu để cho ta nghe thấy ngươi có một chút làm xằng làm bậy, cẩn thận ta cắt đứt chân của ngươi!”Nga Hoàng xông lại, lớn tiếng hô ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Nương nương ngài lại quên!”Ta nhìn đầu ngón tay mình rất tự nhiên đưa đến trên đầu Tiểu Hoàng, có mấy phần ngượng ngùng: đây không phải là thói quen sao?Trước đêm gả đi, ta hỏi hắn không thả tiểu đạo cô, là đạo lý gì?Hắn như tên trộm dán lỗ tai của ta, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ có điều không biết, ban đầu ta bị người của Dực Vương phái tới tìm được, khi đi theo bọn họ, Dực Vương nói ta cần cường thân kiện thể, liền phái nha đầu này dạy ta học võ. Nhưng nha đầu này không biết hạ thủ lưu tình, hôm nay nàng rơi vào trong tay ta, cũng để nàng nếm thử một chút lợi hại…” Lời còn chưa dứt, liền bị một đôi tay nhỏ bé của Nga Hoàng chen vào đẩy hai cái đầu đang dán vào một chỗ của chúng ta.Hắn đã hoàn toàn quen với xưng hô An Nhạc Hầu gia này, tất cả người đi theo bên cạnh đều là trong cung ban thưởng tới, nhưng ta lại vô cùng không quen bị Nga Hoàng chống eo nhỏ tận tình khuyên bảo dạy dỗ.“Nương nương, ngài đã đáp ứng bệ hạ cái gì? Làm sao lại không nhớ được đây?”Ta chợt có loại bi thương, giống như đứa nhỏ tự tay nuôi lớn lại không thể thân cận. Thật bi ai cho những bà mẹ chồng ngoài kia, thật vất vả khổ cực nuôi con khôn lớn, kết quả bị cô gái trẻ tuổi xa lạ xông vào hậu viện nhà ta hái thành quả thắng lợi, hơn nữa còn thật là lộ liễu.Chỉ là thấy cảnh tượng bi thương này, đều làm lòng ta ảo não.Ta xem, còn là khuất mắt không thấy hết.Đồng bá đỏ mắt, lau mắt đứng ở trong phòng ta, thân thể cao lớn dần dần còng xuống, tóc bạc đầy đầu, ông lão đã già nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.Trong lòng ta chua xót, đến trước bài vị cha ta dâng hương bẩm báo: “… Cha già buông tay, đem chuyện phủ phó thác cho Đồng bá, hôm nay Đồng bá đã lớn tuổi, con quyết định lạy Đồng bá làm nghĩa phụ, dưỡng già, ngài sẽ không phản đối chứ?”Đồng bá ở bên liên tiếp cự tuyệt: “Tiểu lang, này như thế nào cho phải? Đồng bá chỉ cần có thể coi chừng phủ này qua cả đời là được.”Ta dập đầu dưới bài vị: “Cha, nếu ngài phản đối