
Mô tả:đứng thứ 5 trong top 5 của quán , tính tình : hơi lạnh lùng , khó gần , ít nói, nhưng đã nói là có tính gây “sốc” nhất định. Nhưng hiếm ai thấy được biểu lộ thật sự đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh , trừ Thùy Linh ra.
Sinh ngày: 11/10
Tuổi:20
Cung: Thần Nông
Chiều cao: 1m80
Cân nặng:69kg
Sở thích: thích đồ ngọt , các công việc liên quan đến tính toán.
Sở đoảng: không rõ.
Mẫu người lý tưởng : không có thông tin nhiều , nhưng túm lại hình như là Thùy Linh (ai bảo lạnh lùng cơ).
6.Trần Khánh Vĩ
Mô tả : đứng thứ 3 trong quán , từng là người yêu đầu của Thiên Nhi.Hắn bỏ cô sau khi theo đuổi một người phụ nữ giàu có , có quyền lực trong giới mafia.
Sinh ngày:7/4
Tuổi:20
Cung:Bạch Dương
Chiều cao:1m81
Cân nặng:71kg
Sở thích: thích tiền cũng như tiêu tiền, xu hướng thích vật chất nhiều hơn,
Mẫu người lý tưởng: Đã-Từng-Là Thiên Nhi , chỗ này hơi rắc rối, đọc truyện rồi sẽ hiểu.
7.Phạm Thùy Linh
Mô tả : bạn thân của Thiên Nhi , tính tình : được tính thật thà , sẵn sàng hết lòng vì bạn bè , tuy không can đảm và liễu lĩnh như Thiên Nhi nhưng được cái mưu kế cũng không thua kém ai.
Sinh ngày:10/7
Tuổi:19
Cung: Cự Giải
Chiều cao:1m61
Cân nặng: 49kg
Sở thích: shopping , tán gẫu , ăn uống linh tinh , đặc biệt là hám giai đẹp.
Sở đoảng: vụng về , đôi khi hơi ngốc nghếch, chậm hiểu.
Mẫu người lý tưởng : hám giai thì tất nhiên là phải trai đẹp , có mối quan hệ phức tạp với Đặng Thành Huân
8.Anh quản lý (tên là Nam)
Mô tả : người giúp đỡ Thiên Nhi vào làm trong club của mình , tính tình : tốt bụng , nhưng láu cá , khôn lỏi , đôi khi hơi bủn xỉn.
Cùng 1 số nhân vật khác..v..v..
Dám yêu em không ? – Chương 1
Chương 1: Quyết đinh, có khó khăn không ?
“Cái ngày đen tối nhất rồi cũng sẽ trôi qua nếu bạn sống tới ngày mai.” – William Cowper
***********
Đối với nó , ba điều quan trọng nhất đối với một người con gái là gì ?
Thứ nhất là Thời gian , thứ hai là Tuổi trẻ và thứ ba là Tình yêu.Nhưng thật đáng tiếc cả ba thứ này nó hiện đang không có.Chỉ vì kẻ tệ bạc mà nó lãng phí tình yêu suốt hai năm tuổi xuân mà giờ nó cảm thấy cuộc đời mình xuống dốc thảm hại.
Nhưng không sao.Bây giờ nó lấy lại sự tự tin cũng như lòng hận thù lên đến 100% , đủ sức để nó đè bẹp bất kì kẻ nào ngáng đường vào kế hoạch của nó. Trước tiên, nó cần thay đổi ngoại hình của mình trước đã.
Chuyện này đơn giản. chỉ cần ra ngoài hàng, cộng thêm vài đường kéo của anh thợ là mái tóc ngắn cũn theo ý muốn của nó. Cần phải thay đổi cả màu tóc,nó ngậm ngùi nén nhịn nhìn mái tóc mình đang “bơi” trong đủ các loại thuốc. Vậy là mái tóc nâu của nó đã xong, tạm biệt mái tóc đen mềm mượt ngày nào.
Nhìn mình trong gương , một con người hoàn toàn khác…Nó có phần ngạc nhiên khi thấy chính mình hiện giờ . Phảng phất hình ảnh đứa con gái mái tóc đen dài bện hai bên , đeo cặp kính cận ngày nào…nó của ngày hôm qua và ngày hôm nay thực là khác xa nhau.
Đột nhiên nó cảm thấy tiêng tiếc điều gì đó…Lắc lắc đầu để xóa đi những suy nghĩ vẩn vơ, một khi nó đã bắt tay thực hiện kế hoạch thì không dược nuối tiếc điều gì cả , nếu không sẽ hỏng hết kế hoạch nó định làm.
Còn về gia cảnh nhà nó thì sao?..Nó không muốn nhắc đến cũng như nhớ đến,khi ngày nào cũng như ngày nào.
Mở cánh cửa nhà , vẫn là căn nhà vắng lặng,lạnh ngắt . Nó nghĩ thầm rồi bước vào , định vào phòng bếp kiếm gì đó ăn thì một mẩu giấy nhắn nhỏ đính trên mặt tủ: “Hôm nay bố bận họp nên về muộn , con tự ăn uống đi nhé.Tiền tiêu tháng này bố để trên bàn,con lấy đi nhé.Yêu con.”
Cầm tờ giấy trên tay, nó khẽ thở dài. Bố mẹ nó li dị nhau năm nó 12 tuổi chỉ vì mẹ nó yêu người đàn ông khác.Đến năm 17 tuổi, bố nó bị điều xuống làm việc ở nơi khác , nên cả hai bố con phải chuyển nhà đến nơi ở hiện tại để gần nơi ông làm việc.
Nó biết, từ ngày li dị mẹ, ông lao đầu vào làm việc cho tâm trí mình bận rộn…Có nhiều đêm, nó tỉnh giấc đi ngang qua phòng bố vẫn thấy ông cặm cụi bên bàn làm việc…Mái tóc đen đã điểm bạc nhiều, thấy vậy nên nó càng thương bố nó hơn,chưa lúc nào nó kêu than gì với ông.
Nhiều khi thấy những đứa trẻ đồng trang lứa khác được bố mẹ đưa đón đến trường, nó có chút chạnh lòng. Cái cảm giác cô đơn lạc lõng mỗi khi nó bước về nhà đã quá quen thuộc với nó.Nhưng nó không than vãn một lời vì nó biết bố nó rất bận rộn, sợ bố sẽ phải để tâm vì nó.
Kể cả chuyện nó định xin vào làm ở chỗ quán kia, nó cũng giấu bố. Nếu bố nó biết , mọi chuyện chỉ có thể tệ hơn mà thôi.
Ngoài nó ra chỉ có 2 người biết chuyện này: đó là nhỏ bạn thân của nó tên Linh và anh quản lý của host club.Phản ứng mỗi người thật khác xa so với nó nghĩ lúc đầu , không biết nó nên cười hay nên khóc :
-[Linh'>
“Sao bà đi mà không rủ tôi cơ chứ ??…Câu được anh nào thì nhớ dẫn về cho tôi một anh đấy nhé!”
“……”
Thế mà nó cứ nghĩ bà bạn sẽ khuyên răn nó các kiểu.Còn người còn lại….
-[Anh quản lý'>
“Chà chà…em là trường hợp đặc biệt đầu tiên muốn làm ở quán anh đấy. Để anh xem xét xem em có đủ tiêu chuẩn không.”
Thế là anh ta săm soi thật kĩ từ mặt nó cho đến dáng người, thi thoảng anh ta có hơi cau mày