
ế.
“Mọi người chú ý , hôm nay tôi gọi mọi người đến đây để đón tiếp một người mới đến. Tuy chưa là thành viên chính thức , chỉ làm thử hai buổi ở đây trước nhưng mọi người cũng nên hợp tác và giúp đỡ cô…à nhầm , cậu bạn này đi nhé !Em mau giới thiệu với mọi người đi”.Huých vào sườn nó một cái , anh chàng nháy mắt ra hiệu, nhìn nó chờ đợi.
“Tôi tên là Lưu Thiên Nhân , năm nay 19 tuổi , hiện đang làm nghề tự do. Sau này có gì mong mọi người giúp đỡ.”
Nhìn khắp một lượt nam phục vụ đang nhìn nó có vẻ ngạc nhiên , ch
ả lẽ…nó dễ bị lộ đến thế sao ? Trong đó nó có thể dễ dàng nhìn thấy năm người nổi bật nhất , sức hút tỏa ra từ năm người đó ở một mức độ khác hẳn với những người còn lại.
Ánh mắt nó lướt qua như tìm kiếm gì đó , đột nhiên dừng lại trước một người đang nhìn nó bằng vẻ mặt nghi hoặc pha lẫn chút ngạc nhiên.
……
Những sợi tóc cam hơi quăn rủ xuống trước trán , đôi mắt nâu vẫn thu hút như thế , trong một thoáng nó lại thấy tim mình đập mạnh liên hồi…
Là hắn , Khánh Vĩ!
Làm sao nó quên được chứ ?
~~~~~~~~
Dám yêu em không ? – Chương 3
Chương 3: Có duyên, ắt sẽ gặp
“Giữa tình yêu sâu sắc cuộc đời và bóng tối trong trái tim là nỗi u uẩn trong suốt nhưng cũng lạnh buốt như sương đêm. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, thản nhiên như thế, vô tình như thế…”-Giang Sơn
**********
“Chúng ta chia tay đi!”
Vẻ háo hức trên mặt nó vụt tắt khi thấy anh đến tìm nó vào tầm tối muộn thế này chỉ để nói những lời tàn độc ấy. Cả người nó run run , tưởng như không đứng vững được nữa nhưng nó vẫn cố trấn tĩnh lại , hít một hơi thật sâu , giọng hơi khàn khàn:
“…Tại..sao?…”
“Tại tôi hết yêu cô rồi , như vậy cô đã hiểu chưa? Tôi cũng quá mệt mỏi với việc ngày nào cô cũng bám dính lấy tôi, tôi cũng còn công việc của mình nữa !…Từ giờ cô cũng đừng đến tìm tôi, cô nên nhớ lấy lời tôi nói hôm nay.”
Ánh mắt ấm áp nó từng nhìn ngắm thật lâu giờ trở nên lạnh lẽo, u tối..Giọng nói lạnh lùng..từng câu..từng chữ….cứa vào tim nó..thật đau…thật đau….Đôi chân khuỵu xuống, nước mắt ướt đẫm trên gương mặt nó như không thể tin vào tai mình..
“Sao? Cô đừng tỏ ra cái bộ mặt đáng thương ấy,nó không có tác dụng với tôi đâu! Hiểu rồi thì đừng có đến tìm tôi.”
Nói xong,anh ta quay người bước đi, để mặc nó ngồi sụp trước bậc thềm cửa nhìn theo.
“Không! Không phải vậy đâu…mình phải biết lí do thực sự…..không thể nào có chuyện anh ấy đối xử như thế được….”
Nó tự nhủ thầm, cố gắng gượng dậy chạy theo anh ta, đưa đôi tay đang run run của mình nắm lấy tà áo anh:
“..Anh…anh nói dối…Em..em biết..không phải…như vậy mà..Anh..chỉ đang nói giỡn..với em thôi… phải không…?”
Nó chỉ thấy mờ mờ trước mắt cái bóng cao lớn ấy khựng lại một lúc rồi quay ra nhìn nó. Không hiểu sao trong một thoáng anh ta có chút phân vân , một chút đau đớn , thật khó tả trong đáy mắt…Nhưng anh ta nhanh chóng dập tắt sự lưỡng lự đó bằng cái gạt tay thật mạnh khiến nó chới với suýt tí nữa là ngã..cái nhìn lạnh tanh pha lẫn tức giận…Anh ta không nói không rằng cứ cắm đầu đi thẳng, như thể không muốn nhìn lại những gì mà anh vừa làm….
….Nó thẫn thờ,đứng ngây người như người như người mất hồn…Những suy nghĩ cứ cào xé tâm trí : bi ai có , phẫn nộ có, tuyệt vọng có….khiến nó cảm giác mặt đất như rung chuyển, sụp đổ trước mắt….
…..
Nhưng có điều đó gì vẫn thôi thúc nó…vẫn mách bảo với nó rằng đây không phải là sự thật…
Nhìn theo bóng anh khuất dần phía xa , nó chạy theo trong vô thức ,đôi mắt dáo dác thất thần tìm kiếm bóng hình người đó…
“Có phải..em đã làm sai chuyện gì không ?…Em hứa em sẽ không bám lấy anh nhõng nhẽo nữa , sẽ ngoan ngoãn theo lời anh hơn nữa…Chỉ xin anh..xin anh…đừng bỏ rơi em lúc này…!”
……….
“Đường phố có vắng hay đông người qua lại thì em vẫn tìm thấy anh mà…”
Những dòng suy nghĩ níu lại niềm tin vào anh trong lòng nó.Nó vẫn cứ nghĩ rằng là do nó , là tại nó , nên mới có kết cục thảm hại thế này. Do nó bướng bỉnh ? Do nó nhõng nhẽo ? Hay là do nó làm sai chuyện gì khiến anh không vui ?…Người bị bỏ là nó , dù nguyên nhân là anh ta hết yêu nó thì nó vẫn tự trách bản thân là nhiều hơn.
Mặc cho bộ dạng xộc xệch của mình , đôi chân trần vẫn chạy mải miết như sợ mất dấu…bỗng đứng khựng lại khi nhìn thấy anh…
…..
Gương mặt anh rạng rỡ khi nhìn thấy người phụ nữ trong xe…..Cả hai chuyện trò thân mật khiến nó như thấy chính mình và anh ngày xưa ấy…Người phụ nữ đó bước ra khỏi xe , hoàn toàn đối lập với nó..
Thân hình bốc lửa trong chiếc váy đỏ dài , xẻ tà làm tôn thêm làn da trắng sáng , khoác chiếc áo lông trắng muốt , người phụ nữ đó không quên trao cho anh một nụ hôn nồng cháy. Anh cũng đáp trả lại , đôi mắt nhắm chặt không hề biết đứa con gái anh vừa bỏ rơi đang sững sờ nhìn theo….
…..
Cảnh vật trước mắt nó mỗi lúc một mờ dần , trái tim nó bây giờ giống như một sa mạc cằn cỗi , chằng chịt những vết nứt..
“Làm ơn , có ai đó giúp tôi…”
Ngực nó như bị bóp nghẹn lại ,phải mạnh mẽ lắm nó mới có thể kìm chế được những tiếng nấc nghẹn ngào đau đớn , bi thương…
Trong khi nó đang buồn đau tột độ , hai người đó vẫn vui vẻ cười nói , quấn quýt dắt