
Nhi mỉm cười,chỉ còn hôm nay.Chỉ còn 1 ngày cho nên ôm cũng được,nắm tay siết chặt hơn 1 chút cũng được.Ngày cuối cùng,vậy thì để cho hôm nay cô yêu hắn 1 chút cũng được. Cho cô lần cuối cùng thả lỏng bản thân, thả lỏng những cảm giác kì lạ mà cô ko biết 1 lần duy nhất trong 100 ngày này đi. Vốn bắt đầu sẽ biết có kết thúc, vậy cho nên cho cô gần hắn thêm 1 chút sẽ ko sao chứ? Cho cô quên đi họ vốn là kẻ thù ko đội trời chung trong 1 tích tắc này, mặc dù đã rất nhiều lần cô đã quên mất, cũng rất nhiều lần cô ko thể phân biệt được mối quan hệ của họ thật ra là gì. Vậy thì hôm nay cứ để cho mọi việc theo tự nhiên đi.Cả bộ phim khủng long ko hề ngủ,bàn tay vẫn khoác lấy tay hắn,thi thoảng cô khẽ dựa đầu vào vai hắn,gương mặt trắng trẻo mịn màng,đôi mắt đen long lanh sáng,khóe môi hồng thi thoảng lại cắn 1 miếng Snickers ngon lành.Tuy rằng hai người hẹn hò đã 100 ngày nhưng mỗi lần xem phim ko phải cô ngủ,thì là hắn cố tình ngủ,ko có nắm tay vừa xem phim,lại ko có hành động thân cận như thế này.Suốt suất chiếu phim,tuy 2 người vô cùng im lặng,nhưng mà trong đầu Tú 1 chút về tình tiết phim đều ko có.Cả người hắn cảm giác cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn,trái tim cứ tưng tưng,tưng tưng như con thỏ trong lồng ngực.Càng lúc tâm tình của hắn càng như khẳng định quyết định của mình.“Tối nay anh có chuyện muốn nói!” Tú khẽ nói vào tai Nhi khi cả 2 đang ngồi trên bàn ăn.Nhi đôi mắt nhìn về phía hắn,khóe môi lại mỉm cười “Em biết rồi!”.Cuối cùng cũng tới lúc này.Chiếc xe máy dừng lại trong góc ngõ,trước 1 căn nhà im lìm.Cô gái tươi tắn nhẹ nhàng bước xuống xe.Cô quay người lại đứng gần hắn,đôi mắt đen lấp lánh nhìn hắn chăm chú chờ đợi. Khóe môi hơi giơ lên, nhưng trong đáy mắt như sao trời ấy còn có 1 chút lung linh mờ nhạt mà ko ai có thể thấy. Như 1 lỗ hổng thinh lặng trong lòng cô đang rút đi từng giọt, từng giọt ấm áp nơi trái tim.“Hôm nay là 100 ngày.” Tú cảm giác tim mình sắp nổ tung,mạch máu trong người nóng lại càng nóng.“Tôi biết!” Nhi gương mặt sáng sủa,khóe môi mỉm cười.Nhìn gương mặt tươi cười như chờ đợi của cô trước mặt,đột nhiên tâm của hắn như bị bóp lại,giọng nói cũng như bị nghẹn lại.Nhi đôi mắt đen láy lộ ra tia sáng ngời,khóe môi tươi tắn vui vẻ.Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó,cô thò đôi tay nhỏ bé vào túi,lôi từ trong túi ra 1 cọc tiền.Tú ngơ ngẩn nhìn cọc tiền polime,rồi lại quay sang nhìn cô.Trong đầu ko biết nên nói cái gì,đột nhiên bao nhiêu ấm áp từ tối đến giờ tuôn chảy trong lòng,thoáng 1 cái như dòng nước trôi tuột đi ko còn dấu vết.Hiện tại trong lòng hắn chỉ có 1 cảm giác nghẹn nghẹn,đau buốt,còn có 1 hương vị khó chịu nơi đầu lưỡi.Là gì nhỉ?Có lẽ là đắng chát.Đúng là mùi vị hắn chưa từng trải qua đắng chát.“Đây là 50 triệu.Trả lại cho anh.” Nhi vui vẻ cầm tiền đưa vào tay cho hắn.Tú cầm cọc tiền lạnh băng trong tay,đôi mắt nâu hơi nhíu lại,cảm giác mát lạnh từ mớ tiền dần dần lan từ làn da thổi dần dần tới cánh tay,đâm thẳng buồng ngực của hắn đạp cửa vào.“Đây là?” nhíu nhíu mày,đôi mắt nâu của hắn lướt qua cọc tiền,lại nhìn đến cô.“Tiền nợ của tôi!” Nhi trả lời,khóe miệng có chút tự mãn.Giờ cô như đặt được cục đá trong lòng xuống.Thật sự đi mượn đồ của người khác thật ko quen chút nào,trong não bộ của cô lúc nào cũng hiện lên 1 chữ “nợ” hại cô suốt ngày chỉ toàn mơ thấy bị cọc tiền đuổi chạy,chạy ko được còn bị đè.Thảm thương vô cùng.Giờ chắc chắn cô đã có thể ngủ ngon rồi.“Em lấy tiền này ở đâu ra?” Tú nói giọng trầm xuống,cảm giác rõ ràng khí lạnh lùa từ lồng ngực mình tràn ra.“Cái này.. ” Nhi nhất thời ko biết phải nói sao,chẳng nhẽ nói với hắn cô đi làm kéo cầy trả nợ,đây là tiền được ứng trước.Cô lại ko muốn cho người khác biết,cô phải đi làm để lo lắng cho cuộc sống của mình.Thật ko tốt chút nào. Hơn nữa.. cô ko muốn cho hắn phải lo lắng. Nhưng hắn sẽ lo lắng hay ko, cô lại ko dám chắc.“Là hắn ta cho em mượn?” Tú đôi mắt nâu sẫm lại càng thêm sẫm,bao nhiêu khí lạnh trong người giờ lại phút chốc bốc cháy như khí gas gặp lửa.Nhi hơi nghiêng nghiêng đầu,con mắt đen lấp lánh ko hiểu lắm.Làm sao mà tên này có thể biết là ai cho cô mượn,hơn nữa làm sao biết con trai cho cô mượn.“Làm sao anh biết?” Nhi mơ hồ hỏi,đôi mắt đen vẫn lấp lánh nhìn hắn.Tú cảm giác như vừa bị 1 đấm thẳng vào ngực,nơi trái tim vừa bị bóp nghẹt 1 cái đau buốt.Đôi mắt hắn sắc lẻm nhìn cô.“Tại sao lại đưa tôi?!”“Ko phải tôi nợ anh sao?Tôi ko muốn nợ nần ai!” Nhi vô tư trả lời.Lại 1 mũi tên nữa nhằm thẳng vào người hắn.Ko muốn nợ nần của ai?Vậy tiền này cô ko phải là đi vay nợ sao?Khủng long,tiền của hắn thì ko sao,còn tiền của anh thì có vấn đề phải ko?Nén giận,kìm chế cơn giận.“Hôm nay anh muốn nói 1 chuyện.” Tú thở ra 1 cái rồi mới tiếp lời.“Tôi đồng ý!” Nhi bình thản trả lời.“Em biết anh định nói gì?” Tú mở to đôi mắt nhìn cô,trong lòng lại nghe chính mình chờ đợi.“Dĩ nhiên là biết.Ko phải hôm nay là hạn 100 ngày sao?” Nhi thản nhiên trả lời.Tú cảm giác trong lòng mình ko ngừng,ko ngừng đập loạn,từng đợt từng đợt như sóng đợt này xô đợt kia.Khóe môi ko tự động nhếch lên,đôi mắt nâu sáng lên nhìn cô.“Em thật sự biết?”“T3,anh