XtGem Forum catalog
Đạo tình

Đạo tình

Tác giả: Chu Ngọc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214930

Bình chọn: 7.5.00/10/1493 lượt.

m.

Ly Tâm hơi nhăn mặt khi thấy vẻ oán hận và ánh mắt không bình thường của người phụ nữ đối diện. Bây giờ, cô mới nhìn rõ người phụ nữ. Trên mặt, trên tay và trên ngực của cô ta xuất hiện nhiều chấm đỏ, đã bắt đầu chuyển thành màu tím. Ly Tâm đột nhiên nhớ ra: “Là bức xạ, cô bị nhiễm xạ rồi?”

Người phụ nữ không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô ta cất giọng lạnh nhạt: “Tôi biết. Thời gian trước có một đội khảo sát bị bắt về đây. Có người nói với tôi, nơi này có nguyên tố phóng xạ. Thổ dân địa phương do sống ở đây một thời gian dài nên thể chất bị biến đổi, còn những người bị nhiễm xạ không thể sống lâu. Cô cũng là người đi khảo sát?”

Người phụ nữ tóc vàng có ngữ điệu bình thản như cô ta không coi cái chết là gì. Hoặc là biết không còn con đường nào khác nên cô ta đành thản nhiên chấp nhận. Ly Tâm bất giác lắc đầu: “Không phải”.

Người phụ nữ gật đầu: “Tôi cũng đoán vậy. Sáng nay, khi bọn họ về đến đây, tôi thấy thiếu đi nhiều người, bị thương cũng khá nhiều. Từ lúc tôi bị bắt về đây, chưa từng thấy họ bị thương bao giờ. Hai ngày trước, tôi có cảm giác chúng lại phát hiện ra hành tung của con người. Không ngờ chúng bị tổn thất nặng như vậy. Haha, đúng là đáng chết, tốt nhất chúng chết sạch cả đi”.

Sau khi lẩm bẩm một hồi, người phụ nữ tóc vàng đột nhiên cất tràng cười quái dị, khiến người nghe dựng tóc gáy.

Ly Tâm bấc giác nổi da gà. Cô chưa từng gặp người nào bộc lộ sự oán hận đến như vậy. Trên gương mặt thanh tú của người phụ nữ đối diện ngoài vẻ ai oán còn có sự bất lực, khiến cô rùng mình và thương cảm.

“Hôm qua có phải người của cô giết chết bọn chúng không? Các cô làm gì vậy?”. Người phụ nữ tóc vàng đột nhiên nhìn Ly Tâm chăm chú.

Thấy vẻ hưng phấn từ trong đáy mắt của người phụ nữ đối diện, Ly Tâm nhíu mày gật đầu: “Đúng là do chúng tôi giết. Tại sao cô lại muốn biết chúng tôi làm gì?”. Từ trước đến nay, Ly Tâm luôn tỏ ra cảnh giác với người xa lạ.

Người phụ nữ để lộ nụ cười thâm hiểm, cô ta nói đầy hưng phấn: “Đúng là do các cô giết? Tốt lắm, tốt lắm. Chúng đáng chết từ lâu rồi. Đội của các cô có nhiều người không? Họ sẽ đến đây tìm cô chứ?”.

Ly Tâm hạ thấp giọng: “Cô muốn bỏ trốn cùng tôi?”

“Không, không”. Người phụ nữ cười lớn rồi lắc đầu: “Cô cho rằng dù rốn thoát, tôi cũng có thể sống sao? Trên thế giới có loại thuốc chữa bệnh nhiễm xạ sao? Không có đâu. Nếu đã không có thì tôi trốn làm gì. Tôi sẽ cùng chết với bọn chúng. Tôi sẽ chờ ngày cùng chúng bị hủy diệt”. Thần sắc của người phụ nữ đột nhiên trở nên lạnh lùng, không giống vẻ hưng phấn vừa rồi, cứ như cô ta biến thành một người hoàn toàn khác.

Thấy Ly Tâm nhìn chằm chằm vào mình, người phụ nữ liền nói nhỏ: “Các cô có thể giết nhiều người của bọn chúng như vậy, nhất định có khả năng tiêu diệt cả đám. Chỉ cần người của cô đi tìm cô, chúng sớm muộn cũng không chạy thoát. Haha, tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh chúng bị tiêu diệt.”.

Người phụ nữ cất tiếng cười hung ác. Nhìn thần sắc và nghe giọng điệu của cô ta, Ly Tâm đoán cô ta đã từ bỏ hy vọng sinh tồn. Trạng thái tinh thần của cô ta không bình thường nên khó mà nói chuyện tử tế với cô ta.

“Bị chết nhiều đồng bào như vậy mà chúng không hề tỏ ra thương tiếc. Đúng là loài động vật không có nhân tính”. Người phụ nữ tóc vàng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ khi nhìn về phía đám thổ dân địa phương ở bên ngoài.

“Cô tới chỗ tôi làm gì?”. Mặc dù không khỏi thương cảm người phụ nữ đối diện nhưng Ly Tâm vẫn không quên tình cảnh trước mắt. Chứng kiến thủ đoạn của đám thổ dân tối hôm qua, Ly Tâm biết chúng không tốt bụng đến mức cử người đi nói chuyện phiếm với cô.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Ly Tâm, ánh mắt cô ta lóe lên một tia thương hại, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường: “Chúng ta đều là người từ bên ngoài đến đây. Chúng bảo tôi nói cho cô biết những chuyện cô cần làm, quy tắc ở đây và tình huống cô sắp phải đối mặt”.

Ly Tâm liền hắng giọng: “Cô nói đi”. Ly Tâm vừa nói vừa đưa tay lên tai điều chỉnh tần số liên lạc trên chiếc hoa tai. Cô không rõ tình hình hiện tại của Tề Mặc nhưng đây là cách duy nhất giúp cô liên lạc với bên ngoài.

“Ai là người bắt cô về đây, kẻ đó sẽ trở thành chồng cô sau này. Lát nữa, bọn chúng sẽ đưa cô đi tới nơi gọi là “nước thánh” của chúng, để thân thể cô được tắm rửa sạch sẽ. Như vậy, cô mới có thể nhanh chóng mang thai con của chúng”. Giọng nói lạnh nhạt của người phụ nữ tóc vàng vang lên bên tai Ly Tâm, khiến cô há hốc mồm.

“Sau này, nhiệm vụ của cô chính là sinh con cho đám người ở đây. Chúng sẽ không yêu cầu cô làm công việc gì khác. Đồng thời, điều quan trọng nhất là cô không được bỏ trốn. Một khi cô trốn không thoát và bị bắt về, đợi cô không phải là cái chết mà sống không bằng chết. Lúc đó, dù cô muốn chết cũng không được. Nhưng cô yên tâm đi, sự hành hạ này sẽ không kéo dài lâu đâu. Không khí ở đây bị nhiễm xạ nặng đến như vậy, chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ chết thôi. Dù chúng muốn cũng chẳng thể hành hạ chúng ta lâu”. Người phụ nữ nhìn Ly Tâm, ánh mắt xuất hiện một tia giải thoát từ trong tuyệt vọng. Thái độ của cô ta h