Đạo tình

Đạo tình

Tác giả: Chu Ngọc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215115

Bình chọn: 8.5.00/10/1511 lượt.

t máu không bình thường. Ly Tâm đưa cái áo lên mũi ngửi, một mùi máu tanh xộc vào mũi cô, mùi tanh còn hơn máu động vật.

Nhìn Ly Tâm quay người đi thay áo. Ánh mắt Tề Mặc toàn là sát khí khi thấy vết thương trên tấm thân trần của Ly Tâm. Hắn giơ tay vuốt nhẹ vết thương trên lưng Ly Tâm.

“Đau quá”. Ly Tâm rùng mình, cô quay đầu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tề Mặc. Hắn đưa hai tay, giữ vai và đùi Ly Tâm rồi kéo cô vào lòng.

Vừa nãy gặp phải tình huống khẩn cấp, Ly Tâm không cảm thấy đau đớn. Bây giờ Tề Mặc chỉ chạm nhẹ, cô cũng cảm thấy toàn thân đau rát. Nỗi đau trước đây khi Tề Mặc gây ra cho cô không là gì so với lúc này. Ly Tâm mới biết Tề Mặc đã rất nể tình khi ra tay với cô.

“Đau lắm à?” Chứng kiến vẻ mặt trắng bệch của Ly Tâm, Tề Mặc nhíu chặt đôi lông mày.

Ly Tâm hít một hơi, mỉm cười với Tề Mặc. Cô nói khẽ: “Đau, nhưng tôi có thể chịu được. Tôi không muốn làm một người hầu vô dụng của lão đại”.

Tề Mặc phát hiện Ly Tâm dù đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt cô sáng ngời khác hẳn ngày thường. Đáy mắt cô ánh lên sự tin tưởng, sự nương tựa vào hắn. Tề Mặc cất giọng trầm trầm: “Bây giờ em không còn là người hầu của tôi”. Vừa nói hắn vừa sờ lên chiếc nhẫn con chim ưng trên tay Ly Tâm.

Ly Tâm không hiểu ý tứ trong câu nói của Tề Mặc, cô cố tươi cười: “Nếu có thể quay về, tôi sẽ tự nguyện làm thuộc hạ của lão đại”. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy làm thuộc hạ của Tề Mặc cũng không tồi. Một lão đại có thể vào sinh ra tử vì thuộc hạ, một lão đại luôn luôn bảo vệ thuộc hạ, làm đàn em của hắn cũng tốt thôi.

Tề Mặc hắng giọng: “Nhất định sẽ quay về”.

Đối diện với đôi mắt lạnh lùng nhưng vô cùng kiên định của Tề Mặc, Ly Tâm bất giác mỉm cười. Người khác nói cô sẽ không tin, nhưng Tề Mặc nói được nhất định sẽ làm được, cô hoàn toàn tin lời hắn.

Chương 70: Đào chi yêu yêu (*)

Hai người ngồi nghỉ tầm mười phút, Tề Mặc đứng dậy hắng giọng: “Đi thôi”.

Ly Tâm biết nơi này vẫn rất nguy hiểm. Ngoài sự uy hiếp của đám thổ dân còn bị nhiễm xạ nặng. Bản thân cô không nói làm gì, Tề Mặc chắc chắn sẽ không thể chịu đựng lâu. Hơn nữa, hai người không có đồ ăn thức uống, cứ tiếp tục tình trạng này khong sớm thì muộn cũng sẽ bỏ mạng. Ly Tâm im lặng cùng Tề Mặc đứng dậy.

Ly Tâm né tránh cánh tay Tề Mặc giơ ra định ôm cô. Cô kiên định nắm chặt khẩu súng Tề Mặc vừa đưa, miệng mỉm cười: “Tôi đi được”. Vừa nói, Ly Tâm vừa thò đầu ra khỏi hốc cây. Nếu Tề Mặc tiếp tục bế cô chạy, tốc độ và thể lực của hắn sẽ nhanh chóng cạn kiệt. Vào lúc này, cô giảm gánh nặng cho hắn bao nhiêu, cơ hội sinh tồn sẽ nhiều hơn bấy nhiêu. Cô không phải là người yếu đuối, tuyệt đối không làm hòn đá kéo chân hắn vào lúc này.

Tề Mặc thấy vậy hơi nhíu mày: “Em hãy tự mình chú ý”. Nói xong hắn dẫn đầu chạy về phía trước. Tề Mặc biết bây giờ không phải là lúc tranh cãi nên hắn không ép buộc Ly Tâm.

Tề Mặc và Ly Tâm kẻ trước người sau tiến về phía trước. Hai người chỉ cách nhau chưa đến một cánh tay. Trong rừng cây rậm rạp gần như không thấy ánh mặt trời, họ cố gắng chạy càng xa bộ tộc thổ dân càng tốt.

“Lập Hộ, Lập Hộ, có nghe thấy tôi nói gì không? Hãy trả lời tôi đi!”. Ly Tâm bám sát Tề Mặc. Vừa chạy cô vừa không ngừng phát tín hiệu từ chiếc hoa tai, để có thể liên lạc với bất cứ hệ thống thông tin nào.

“Bạch Ưng, Hoàng Ưng. Mẹ kiếp, các anh còn chưa chết thì mau trả lời tôi đi”. Không có tiếng trả lời, đầu kia chỉ phát ra tiếng rè rè. Ly Tâm tức đến mức không nói thành lời. Lẽ nào bọn họ chỉ biết trốn đi, lẽ nào bọn họ không biết cô và Tề Mặc còn đang ở trong rừng núi. Lẽ nào không có Tề Mặc chỉ bảo, bọn họ chẳng chịu động chân động tay?

Hoặc có thể nơi này không có tín hiệu, Ly Tâm tính đến khả năng khác. Nơi rừng núi hoang vu lấy đâu ra tín hiệu, không phải là thiết bị thông tin đặc biệt thì không có tác dụng. Chiếc hoa tai Ly Tâm đang dùng có thể bắt sóng với chiếc còn lại ở bất cứ nơi đâu trên trái đất. Nhưng chiếc còn lại bây giờ đang ở trên tai Tề Mặc, cô chỉ có thể thử phát đi tín hiệu. Lập Hộ có bắt được tín hiệu của cô hay không là vấn đề khác. Đây cũng là điều khiến Ly Tâm lo lắng nhất hiện nay.

“Có rắn”. Tề Mặc ở đằng trước giơ tay gạt một tán cây rất lớn, Ly Tâm bám sát sau lưng hắn. Đột nhiên một con rắn màu đỏ tươi quăng người từ trên cành cây vào lưng Tề Mặc. Ly Tâm không kịp nghĩ ngợi giơ tay định bắt con rắn.

“Có độc”. Tề Mặc phản ứng rất nhanh lao về phía trước đồng thời quay ngang người, dùng khẩu súng lớn trên tay đập mạnh vào thân con rắn. Khi con rắn màu đỏ tươi rơi xuống đất, Tề Mặc dẵm chân vào đầu con rắn. Con rắn giãy đành đạch dưới gót giày Tề Mặc rồi tắt thở.

Chứng kiến tốc độ và sức mạnh của Tề Mặc, Ly Tâm không nói một lời nào, tiếp tục cùng hắn lên đường. Phía trước là một đỉnh núi khá rộng không có cây cối. Nhóm Lập Hộ và Bạch Ưng nhận được tín hiệu của Ly Tâm, máy bay của họ bay đến đây mới có thể tìm thấy cô và Tề Mặc.

Thể lực mỗi lúc một cạn kiệt, Ly Tâm dần dần không theo kịp bước chân Tề Mặc. Tề Mặc vốn đã đi tương đối chậm để đợi cô, nhưng Ly Tâm vẫn không thể trụ nổi. Bây gi


XtGem Forum catalog