
ự giễu, lắc đầu một cái, cô có chính kiến riêng của mình, ông ta cũng đừng mở tưởng có thể thao túng được cuộc sống của cô.
“Tôi không lấy anh ta.” Phương Tư Hàng xoay người đi ra ngoài.
“Mày đứng lại.” Phương Chấn Đào tức giận đứng lên, nhìn bóng dáng Phương Tư Hàng biến mất ở cửa lớn.
“Cha, cha đừng để ý đến cô ta, chỉ cần cha làm chủ là được.” Phương Tư Kỳ đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy, ông mau mau công bố tin vui này ra ngoài đi, đến lúc đó nó không muốn lấy cũng phải lấy.” Mẹ lớn cũng phụ họa nói.
“Hai người nói không sai.”
CHƯƠNG 4.1
Chương 4.1:
Ba ngày sau là Chủ nhật, Phương Tư Hàng đang nằm ngủ trên giường thì chuông cửa vang lên, cô không thể không rời giường, vừa mở cửa ra cô liền đứng ngây ngốc ở cửa.
“Hầu Mặc Khiêm?” Tại sao anh lại đứng trước cửa nhà cô?
“Không lẽ em quên chuyện đã hứa với anh rồi sao?” Hôm nay Hầu Mặc Khiêm mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, hai tay đặt sau lưng, thắt cà vạt khiến anh trông càng chín chắn hơn, cũng rất đẹp trai.
“Chuyện gì?” Cô không nhớ mình đã hứa gì với anh.
“Quả nhiên là em quên mất rồi.” Hầu Mặc Khiêm cũng không nổi giận, chỉ cười cười nhìn cô, “Lần trước em đã đồng ý sẽ đi cùng anh đến buổi biểu diễn thời trang hôm nay.”
Cô bừng tỉnh, trời ạ, cô hoàn toàn quên mất chuyện này, Phương Tư Hàng nghiêm túc nhìn anh, “Hầu Mặc Khiêm, em không muốn đi.”
Bây giờ cô đang rất phiền não, cô hoàn toàn không thể ngờ chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Phương Chấn Đào đã thông báo với tất cả mọi người rằng cô muốn kết hôn, đồng nghiệp cũ ở Phương Thị hỏi cô cô mới biết chuyện này, Phương Chấn Đào dùng chiêu này ra tay trước để chiếm lợi thế, thật đúng là ngoan độc.
Hầu Mặc Khiêm tinh mắt phát hiện mắt của cô sưng đỏ, quan tâm hỏi: “Em thiếu ngủ?”
Nếu là bất tỉnh thì càng tốt, Phương Tư Hàng cười cười, “Ừ, thiếu ngủ, cho nên anh tìm người khác đi cùng anh đến buổi biểu diễn thời trang đi.”
“Ừ…Bây giờ mới tìm người khác thì muộn rồi.” Hầu Mặc Khiêm nhìn gương mặt mộc của cô, cảm thấy bộ dạng thiếu ngủ của cô cũng thật đáng yêu.
“Làm sao có thể, anh rất dễ dàng tìm được người thay thế mới đúng chứ.” Phương Tư Hàng đuổi anh, lấy tay che miệng ngáp dài, “Em phải vào ngủ bù đây, anh tự xử lý đi.”
Không đóng được cửa, lúc này Phương Tư Hàng mới phát hiện cửa đang bị một chân của Hầu Mặc Khiêm chặn lại, “Hầu Mặc Khiêm, bỏ chân của anh ra.”
Hầu Mặc Khiêm cười cười rồi đẩy cửa đi vào trong nhà, “Lần trước em còn muốn mời anh uống cà phê mà!” Anh nhắc nhở cô, trong mắt thoáng qua một tia sáng.
“Anh…..” Phương Tư Hàng lập tức đỏ mặt, màu đỏ lan truyền đến tận cổ của cô, khi đó cô ý loạn tình mê mới có thể nói ra lời đề nghị như vậy, thật ra thì không phải cô có ý đó.
“Không được sao?” Mặt Hầu Mặc Khiêm như đưa đám, “Em lại muốn mua cà phê cho anh uống sao?”
Ách, không phải ý đó, cô suy nghĩ quá nhiều rồi, anh nói là cà phê.
Phương Tư Hàng không thể nói lại được anh, dậm chân xuống đất, “Em biết rồi, anh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
Cô như người vô hồn đi về phía phòng bếp, Hầu Mặc Khiêm bắt đầu quan sát nhà của cô, rất sạch sẽ, cũng rất đơn giản, trên giá sách hầu hết đều là những sách liên quan đến thiết kế thời trang, trên bàn máy vi tính đặt một chậu hoa, bên cạnh còn có một khung hình đã cũ.
Anh tò mò cầm lên nhìn, là ảnh chụp chung của Phương Tư Hàng và Hầu Quả Quả, xem ra tình cảm giữa cô và em gái anh rất tốt.
“Cà phê của anh!” Phương Tư Hàng bưng một ly cà phê cho anh.
Hầu Mặc Khiêm nhận lấy, nhìn cô, “Em không muốn uống sao?”
Xem ra cô còn cần uống một ly cà phê hơn anh, nhìn cô không có tinh thần gì hết.
“Không cần, anh từ từ uống, em rất buồn ngủ, em muốn đi ngủ, lúc anh đi nhớ đóng cửa lại giúp em.” Cô nói xong liền xoay người đi về phòng ngủ.
Uống cà phê cũng chỉ là một lý do, bởi vì mỗi lần muốn uống một ly cà phê thì anh lại không thể không nhớ đến dáng vẻ quyến rũ của cô ngày hôm ấy.
Hầu Mặc Khiêm kéo cánh tay của cô, nhìn đôi mắt gấu trúc đang híp lại, anh cười dịu dàng, “Đã hứa thì không thể thất hứa được.”
“A” Phương Tư Hàng không thoải mái khẽ kêu lên một tiếng, nhưng dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của cô, càng nhìn lại càng giống như đang làm nũng với người yêu, chứ không phải đang tức giận với anh.
Hầu Mặc Khiêm bưng ly cà phê lên, khi cô định mở miếng nói chuyện thì anh đưa ly cà phê vào miệng cô, cô lập tức mở mắt, “Trời ạ, em quên bỏ đường rồi.”
Cô lè lưỡi, vẻ mặt vô cùng đau khổ, đôi mắt đang híp lại cuối cùng cũng mở ra, “A, đắng chết thôi.”
“Ừ, xem ra em tỉnh rồi, đi thôi.” Hầu Mặc Khiêm đặt ly cà phê xuống bàn, kéo tay của cô đi về phía cửa chính.
“Này, em không muốn đi đâu.” Cô thật không muốn đi mà, sao anh cứ giả điếc là thế nào, tại sao vẫn không nghe cô nói, cô tức giận hất tay của anh ra.
Rốt cuộc Hầu Mặc Khiêm cũng dừng bước, anh quay đầu lại nhìn cô, Phương Tư Hàng đột nhiên cảm thấy mình như vậy có vẻ như đã quá hung dữ, nhưng cũng không thể trách cô được, người thiếu ngủ rất dễ nổi giận mà!
Hầu Mặc Khiêm bước một bước dài về phía trước, lập tức kéo cô vào trong ngực, giữa hai người không còn một kẽ hở, “