
Thiên. Cảnh quay kế tiếp thoải mái hơn nhiều. Buổi tối mọi người được thôn trưởng chiêu đãi, cùng nhau tham gia đốt lửa trại.
Cái gọi là đốt lửa trại cũng chỉ là thanh niên thiếu nữ bản xứ mặc đồng phụ dân tộc, chắp tay mọi người cùng nhau khiêu vũ mà thôi. Từ lúc chiều, biểu hiện của Hạ Thiên bắt đầu có chút trầm lặng. Tần Vũ Tinh cũng thấy là lạ, cả người không có tinh thần.
Cô ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn đến đống lửa nơi xa, Hạ Thiên nhận lấy bầu rượu sừng dê của một người đàn ông đưa anh, uống vào. Thỉnh thoảng có vài thiếu nữ tìm tới, muốn chụp hình chung với anh. Anh không cười, cũng không cự tuyệt. Quần áo anh mặc trên người vẫn là bộ trang phục cổ trang lúc chiều, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nổi bật sau ánh lửa, rất sáng ngời.
Hình như anh cảm nhận được cái gì, nhìn thẳng qua đây.
Tần Vũ Tinh vội vàng quay đầu đi, một lát sau quay đầu lại thì phát hiện anh vẫn còn đang nhìn mình.
Tần Vũ Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ, Hạ Thiên gạt mọi người ra đi tới đối diện.
Anh đứng, Tần Vũ Tinh ngồi.
Bóng dáng của anh bao phủ cô, che khuất ánh trăng sáng.
Hạ Thiên chụp lấy cánh tay của cô kéo lên. Có người chú ý đến động tĩnh trước mặt, huýt gió xôn xao.
Mọi người reo hò ồn ào.
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, dùng sức giãy giụa, lại phát hiện hai chân đã rời khỏi mặt đất. Hạ Thiên thật sự đã bế bổng cô lên.
Hạ Thiên cầm bầu rượu sừng dê, tay phải ôm cô ngang nhiên đi ra ngoài, hoàn toàn không thèm để ý tới phản ứng của người khác. Tần Vũ Tinh cũng không thay lại đồ của mình, hình ảnh hai người đi chung với nhau có cảm giác rất tốt.
“Anh Thiên lợi hại…” Có người đàn ông lên tiếng khâm phục, sau đó choàng tay qua vai của người con gái bên cạnh.
“Đừng chiếm tiện nghi của tôi!” Cô gái gạt tay anh ra, nhìn chằm chằm hình bóng xa dần của Hạ Thiên và Tần Vũ Tinh, oán giận nói: “Người phụ nữ này có gì tốt? Cảm giác rất kiểu cách…”
“Quan trọng là anh Thiên thích.” Không biết ai nói câu này, mọi người trở nên yên lặng. Trong mắt người tình là Tây Thi, nếu khiếu thẩm mỹ của mỗi người đều, chẳng phải suốt ngày cưỡng bức cô dâu hay sao!
Hạ Thiên mang Tần Vũ Tinh tới mảnh rau dại mà bọn họ đã ở cùng nhau tối hôm đó, vứt cô xuống dưới.
Tần Vũ Tinh ngồi giống như đang đánh rắm, quát lên: “Anh lại mắc bệnh gì nữa đây?”
“Em có thuốc sao?” Hạ Thiên cười lạnh nói. Anh nhào lên người của cô, dùng sức xé bỏ quần áo của Tần Vũ Tinh, chất vấn: “Con mẹ nó, rốt cuộc mấy lời sáng nay của em là có ý gì?”
Chương 35
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, vùng ngực tỏa sáng, cả người cô nóng rang, mê mang nhìn Hạ Thiên hỏi: “Cái gì?”
Hạ Thiên nằm trên người cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm nói: “Cái gì là ‘cuối cùng anh cũng gặp được người yêu anh’ hả?”
“Vậy anh tính làm cái gì đây?”
……
“A!”
Hạ Thiên ấn một cái vào bộ phận nhạy cảm của cô, mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, khổ sở nói: “Đừng như vậy, em khó chịu…”
“Vậy thì anh thoải mái à? Em và anh chỉ là nhất thời vui vẻ thôi sao? Anh là công cụ chữa lành vết thương mà Từ Trường Sinh đã gây ra lúc anh ta phản bội em?” Hạ Thiên gầm nhẹ, nhe răng cắn xuống xương quai xanh của Tần Vu Tinh thành một dấu đỏ.
Tần Vũ Tinh híp mắt, vươn tay tóm lấy bả vai của Hạ Thiên, dùng sức cắn ngược trở lạ.
Đây giống như là cơn mộng đẹp sáng rực. Hoàng hôn đen thẫm tràn ngập sắc thái mê ảo, cô quên hết tất cả, không chút cố kỵ, phóng thích sự nhiệt tình đã đè nén trong xương tủy bao lâu nay, hò hét, không tự trọng… đón nhận mỗi động tác của Hạ Thiên để đạt được sự khoái cảm tận cùng.
Hoan ái khiến người ta ý loạn tình mê.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng trống rỗng khác thường.
Trận chiến lần này rất dài, thay đổi tư thế mấy lần, di ễɳðàɳl€quɣđϕn Tần Vũ Tinh mệt mỏi vô cùng, Hạ Thiên dường như cũng không đứng dậy nổi. Tần Vũ Tinh nhìn bầu trời đen tối như bức màn sân khấu, buồn bã mất mát.
Vừa rồi, cô thậm chí cho phép Hạ Thiên làm từ phía sau… Nhớ tới động tác, cô có chút chịu không nổi, nhưng mà đến khi tay phải của Hạ Thiên nắm lấy bộ ngực của cô, cô lại ngẩng cao đầu, cảm giác kích thích dị thường.
Đàn bà quả nhiên là một loại động vật kỳ quái. Cô mê mang nhìn bầu trời đầy sao, rốt cuộc cảm giác của cô đối với Hạ Thiên là gì?
Da thịt thân thiết, còn có vài phần tham luyến… hay là đã động lòng.
Cô ôm ngực, đời này cô còn có thể động lòng hay sao? Cô đã từng rất cố chấp với Mục Vũ Sâm, hủy đi tương lai của vài người. Hiện giờ, có phải cô đang động lòng với người đàn ông khác không? Nếu như sau này, khi cô đã bị hãm sâu, Hạ Thiên lại muốn rút người ra đi, cô phải làm sao bây giờ?
Bị hủy diệt một lần nữa…
Không được, quá đáng sợ.
Đối mặt với tương lại mù mịt, cô làm không tốt cũng nên chuẩn bị đầy đủ.
Thật ra chia tay với Từ Trường Sinh không khó, có khó cũng là vì mặt mũi của cha mẹ, làm sao có thể đối mặt với bà con bạn bè thân thuộc. Cô và Từ Trường Sinh là sự kết hợp dây thừng, nếu như bọn họ tùy tiện chặt đứt, cả sợi dây sẽ mất đi thăng bằng.
Cô không sợ mất thể diện, nhưng lại không muốn cả nhà chịu tôi với cô.
Tần Vũ Tinh mặc xong quần áo, nhẹ nhàng nói: “Hạ Thiên, em có chút rối loạn