pacman, rainbows, and roller s
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325245

Bình chọn: 9.00/10/524 lượt.

đã không thành. Nếu trong ngày cưới của tôi mà các vị bảo tôi rằng đến tận lúc này tôi vẫn sẽ yêu vợ tôi thậm chí còn sâu đậm hơn thì tôi đã chẳng thể tin, nhưng lúc này tôi đang đứng đây nhìn nàng, và tôi xin nói với quý vị rằng khả năng đó có thực.”

Brooke cảm thấy cả nhà rạp quay về phía cô, nhưng cô không sao rời mắt khỏi Julian được.

“Cầu cho cô cậu yêu thương nhau ngày càng sâu đậm, và biết rằng dù bất kỳ trở ngại nào mà cuộc đời bày đặt trên con đường của hai người thì cô cậu cũng sẽ cùng nhau vượt được qua. Đêm nay mới chỉ là khởi đầu, hai cô cậu ạ, và tôi biết rằng tôi đang thay mặt mọi người ở đây khi nói rằng tôi thật vinh dự được chia sẻ đêm hạnh phúc này với cô cậu. Xin hãy nâng cốc chúc mừng Trent và Fern!”

Đám đông phát ra tiếng chúc mừng ồn ã khi mọi người cụng ly và ai đó hô lên, “Nữa đi, nữa đi!”

Julian đỏ mặt ghé xuống micro. “Thật ra bây giờ tôi sẽ hát bài ‘Wind Beneath My Wings (1)’ dành riêng cho đôi uyên ương hạnh phúc. Cô cậu không phản đối đấy chứ?”

(1) Wind Beneath My Wings (Em là gió nâng đôi cánh tôi lên cao): bài hát nổi tiếng do Jeff Silbar và Larry Henley sáng tác năm 1982, nói về sự hy sinh thầm lặng của người phụ nữ để người mình yêu cất cánh vươn cao trong sự nghiệp.

Anh quay lại nhìn Trent và Fern, cả đôi trông đều hốt hoảng. Một thoáng im lặng rồi Julian phá vỡ sự căng thẳng đó. “Tôi đùa đấy! Tất nhiên, nếu quả thật cô cậu muốn tôi…”

Trent đứng phắt lên, làm động tác vờ chặn anh lại, và một phút sau Fern nhập cuộc với anh chàng và hôn lên má Julian một nụ hôn đẫm lệ. Một lần nữa, cả nhà rạp cười vang hoan hô và Julian thì thầm gì đó vào tai cậu em họ rồi cả hai người ôm lấy nhau. Ban nhạc bắt đầu dạo nhạc đệm nhè nhẹ và Julian bước tới chỗ Brooke và, không nói một lời, anh dẫn cô đi qua đám đông trở vào hành lang.

“Lời chúc đẹp quá đi anh,” cô nói mà giọng vỡ ra.

Anh đặt cả hai tay lên má cô và nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh dành từng lời trong đó cho em.”

Cô ghé sang hôn anh. Nụ hôn thoáng qua nhưng cô băn khoăn không biết nó có phải là nụ hôn ngọt ngào nhất trong đời họ không. Cô sắp sửa quàng tay qua cổ anh thì anh kéo cô ra cửa trước và hỏi, “Em có mang áo khoác không?”

Brooke liếc một nhóm nhỏ đang hút thuốc ở đầu kia con đường đi bộ, những người này trân trân nhìn lại, và cô nói, “Nó ở chỗ gửi áo khoác.”

Julian cởi áo vest và giúp cô khoác nó lên người. “Đi với anh nhé?” anh hỏi.

“Chúng mình đi đâu bây giờ? Em nghĩ khách sạn hơi quá xa để đi bộ về,” cô thì thầm với anh trong lúc họ đi qua đám người hút thuốc rồi vòng qua sườn nhà.

Julian đặt tay lên eo lưng cô và kéo cô về phía sân sau nhà. “Chúng mình sẽ phải quay vào, nhưng anh chắc chẳng ai bận tâm nếu chúng mình chuồn đi một chốc cả.”

Anh đưa cô đi qua sân rồi xuôi con đường mòn dẫn tới một cái ao và chỉ cho cô ngồi xuống một băng ghế đá nhìn ra mặt nước. “Em ổn chứ?”

Phiến đá lạnh như tảng băng thấu qua lần vải mỏng của chiếc đầm cô mặc, và chân cô bắt đầu tê tê vì lạnh. “Em thấy hơi rét.”

Anh choàng tay qua người cô siết chặt.

“Thế anh đang làm gì ở đây hở Julian?”

Anh cầm lấy tay cô. “Anh biết ngay trước khi anh ra đi rằng đó là một ý tưởng quá tệ. Anh cố gắng biện giải rằng tốt hơn hết là để mọi người được yên, nhưng thực ra lại chẳng tốt hơn gì cả. Anh đã có nhiều thời gian suy nghĩ, và anh không muốn đợi thêm một phút nào nữa để nói với em về việc đó.”

“Được thôi…”

“Anh ngồi bên cạnh cậu ca sĩ này, Tommy Bailey, cái cậu đã đoạt giải American Idol vài năm trước ấy, nhớ không?”

Brooke gật đầu. Cô không đả động gì đến mối liên hệ với Amber hay việc cô đã biết đủ những gì cần biết về Tommy.

“Lúc đó bọn anh, ờ, là hai hành khách (duy nhất trên khoang hạng nhất). Hiển nhiên là anh tới đó để làm việc, nhưng cậu ta thì đi nghỉ. Cậu ta có vài tuần rảnh sau chuyến lưu diễn, và cậu ta thuê một căn biệt thự hoành tráng ở đâu đó. Và điều gây ấn tượng mạnh cho anh là cậu ta đi có một mình.”

“Ồ, thôi đi, chỉ vì hắn ta đi một mình trên máy bay thì đâu có nghĩa là hắn ta sẽ một mình khi đến đó.”

Julian huơ tay lên. “Em nói cực chuẩn. Cậu ta không thể thôi ba hoa về những cô gái sẽ đón cậu ta ở đó, hoặc đến đó thăm cậu ta, gì gì đó. Người đại diện và nhà quản lý của cậu ta sẽ đến đó, vài người bạn mà cậu ta rủ rê được bằng cách trả tiền vé cho họ. Nghe có vẻ thảm hại quá, nhưng anh không chắc lắm – có khi cậu ta lại thích thế là đằng khác. Vô số gã chắc hẳn cũng thích thế. Nhưng rồi cậu ta bắt đầu uống, uống như hũ chìm, và lúc bọn anh bay giữa Đại Tây Dương thì cậu ta nước mắt đầm đìa khóc thật đấy “vì nhớ vợ cũ, gia đình và những người bạn thời thơ ấu khôn xiết. Vì trong đời chẳng có một ai mà cậu ta quen biết lâu hơn được vài năm và dường chẳng có một ai lại không mong vụ lợi gì từ cậu ta cả. Cậu ta là đồ bỏ, Brooke à, thật là thảm hại, và tất cả những gì mà anh có thể nghĩ được lúc đó là anh không muốn trở thành một người như gã này.”

Rốt cuộc Brooke cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không nhận thấy điều đó, nhưng cô đã nín thở từ lúc họ bắt đầu câu chuyện này. Anh ấy không muốn trở thành một người như