
Đến lượt em yêu anh
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324340
Bình chọn: 7.00/10/434 lượt.
Cảnh Nguyệt còn chưa hồi phục lại tinh thần từ hành vi thổ lộ đối với anh, đầu óc còn đang trống rỗng, Hà Tử Nghiệp lại bất thình lình nói ra một câu như vậy.“Em đã nói yêu thích anh như vậy” Hà Tử Nghiệp đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “như vậy”, không ngoài dự định thấy đầu cô càng ngày càng thấp: “Anh liền dẫn em đi đến bờ biển! Nói không chừng em sẽ lại yêu anh hơn một chút.”Chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy đấy! Hà Tử Nghiệp, đời trước anh là bức tường Cổ Thành sao! Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng oán thầm, âm thầm cắn đầu lưỡi thua thiệt của mình một chút, cô quy tội tất cả sự thua thiệt của mình cho cái lưỡi, lại không nghĩ đến đại não mới là nguyên nhân! Kết quả không cẩn thận dừng sức….Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn“Ai da…đau quá!”“Sao vậy? sao vậy?” Hà Tử Nghiệp khẩn trương, bị đau như thế nào mới kêu thê thảm vậy chứ hả?Lâm Cảnh Nguyệt không nói lời nào, chỉ che đầu lưỡi liên tục lắc đầu, Hà Tử Nghiệp nhìn cô một chút liền hiểu đại khái là chuyện gì đã xảy ra, có chút dở khóc dở cười, cô bé này rõ là…Nói sao với cô đây. “Cắn lưỡi? Em còn nơi nào không cắn tới nữa không?” Hà Tử Nghiệp nhìn chằm chằm môi của cô lành lạnh nói.Lần này Lâm Cảnh Nguyệt lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, nhanh chóng phủ nhận: “Không có! Không có!”“Tốt nhất là vậy, nếu không anh không ngại giúp em.”“…”Đề phòng Lâm Cảnh Nguyệt lại muốn làm ra chuyện gì quái gở, Hà Tử Nghiệp đi đến quá tạp hóa bên đường mua cho cô que kem, tìm việc cho cô nhóc này làm không chừng có thể yên rồi. Lâm Cảnh Nguyệt cũng nghe lời, dọc đường đi rất ngoan ngoãn ăn kem của mình, không tranh cãi cũng không quấy rối.Ban đầu hà Tử Nghiệp cảm thấy biện pháp này rất tốt, nghĩ về sau nếu cô nhóc này có tức giận thì liền mua kem che lại miệng của cô, nhưng dần dần anh lại không nghĩ vậy. Lâm Cảnh Nguyệt ăn hết sức chuyên chú, cái lưỡi màu hồng thỉnh thoảng vươn ra liếm liếm, ăn từng miếng từng miếng, nghiêm túc lại xinh đẹp.Anh chợt nghĩ đến tỉnh cảnh khi ở khách sạn trong lần công tác trước của hai người, Lâm Cảnh Nguyệt nằm trên người anh, đôi môi mềm mại sờ sờ da anh, đầu lưỡi trên người anh lưu lại một chút dấu hồng, cảm giác tê dại từ đầu lưỡi của cô truyền đến khắp cơ thể của anh, ánh mắt anh dần dần trở nên sâu thẳm, ngày đó nếu làm được đến cuối cùng…. CHƯƠNG 1-52 (78)“Cảnh Nguyệt….” giọng nói có chút khàn khàn, anh liếm liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục lên tiếng: “Tối nay chúng ta về sớm một chút.”“Làm gì?” Lâm Cảnh Nguyệt không nhận thấy có chút nào không ổn, vẫn không tim không phổi cúi đầu ăn kem của mình.“Đi dạo quá nhiều sẽ rất mệt.”“Em không mệt!” Để biểu đạt những lời này là thật tình, Lâm Cảnh Nguyệt còn nhấn mạnh một cái: “Thật!”“…Anh mệt!” Hà Tử Nghiệp cắn răng nghiến lợi.“A?” Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc quay đầu nhìn anh, phát hiện sắc mặt thật không tốt lắm, chắc là thật sự mệt mỏi, “Vậy cũng được!” Thật là không được việc! Lâm Cảnh Nguyệt len lén oán thầm, chẳng lẽ cơ bắp trên người anh chỉ là để trưng cho đẹp mắt.Hà Tử Nghiệp nhìn ý cười nghi ngờ trên nét mặt của cô cũng biết trong lòng cô đang cười trộm, nhưng mà anh không thèm để ý, chờ tối nay cô sẽ biết rốt cuộc anh có mệt hay không thôi!Chương 18: Phong cảnh đẹpĐây không phải là lần đầu tiên Lâm Cảnh Nguyệt thấy biển, nhưng là lần xúc động nhất. Thành phố D kinh tế chủ yếu chính là du lịch, chính phủ cũng rất ủng hộ xây dựng nơi này thành thành phố du lịch của cả nước, cho nên ở đây hoàn cảnh rất tốt, đã liên tục nhiều năm được đánh giá là thành phố xanh sạch đẹp.Khi bọn họ đến thủy triều vẫn chưa xuống, nhưng bờ biển đã rất đông du khách rồi, chỉ có rời rạc vài đôi trẻ tuổi là tản bộ trên bờ cát. Nước biển trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng viên sỏi, cọng tảo bên dưới những bọt sóng trắng mềm mại đang lăn dài trên mặt biển, đem nhuộm thắm hơn từng hạt cát vàng tinh tế như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, khiến cho người nhìn thấy đắm chìm trong cảm giác biển thật là khí phách. Ánh hoàng hôn vẩy vào mặt biển, một mảnh da cam, chiếu rọi trên mặt biển xanh thẳm, bên trong sự hào hùng lại mang thêm nét mềm mại ẩn giấu.Lâm Cảnh Nguyệt khẽ nhếch miệng nhỏ, khiếp sợ không thôi, đây mới là biển chứ! Giờ khắc này, một cách hải âu nơi chân trời đập vào con ngươi đen thẳm của cô, thậm chí cũng mang theo ánh mắt ấy của cô theo cánh hải âu xa tít, ánh mắt trong suốt và thuần túy như vậy khiến hà Tử Nghiệp rung động mãnh liệt.Nếu không gặp cô, anh không bao giờ nghỉ đến sẽ tìm được một người mà anh cam nguyện một đời bảo vệ, trưởng thành trong gia đình giàu sang, anh so với người thường không không dễ dàng gì có được tình cảm thật lòng, cho dù là tình thân hay tình yêu, anh đã sớm biết rõ cho nên cũng không quá mong đợi, không hi vọng tự nhiên sẽ không thất vọng. CHƯƠNG 1-52 (79)Hà Tử Nghiệp cảm thấy bản thân sẽ cứ như vậy trải qua một đời, thậm chí có lúc anh tự thấy cứ như vậy cũng không có gì là không được, từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người có ý thức lãnh địa vô cùng lớn, anh không thể nghĩ đến có ngày không gian của chính mình sẽ bị một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ xâm nhập vào.Cha mẹ, nhấ