
Đến lượt em yêu anh
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324855
Bình chọn: 9.00/10/485 lượt.
không có cô là không sống được.Nhưng mà, bản thân con người thật lạ, càng muốn quên lại càng nhớ rõ ràng, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt của hai người kia đều hiện rõ mồn một trước mắt hắn, đem tâm trí của hắn càng trở nên rối loạn.Công việc liên tiếp phạm sai lầm, ngay trong lĩnh vực am hiểu nhất của mình lại phạm phải sai lầm của người mới học việc, khiến cho hắn trở nên buồn bực không chịu nổi, cố tình lúc này Trần Mtạ Lỵ lại gọi điện thoại muốn hắn quay trở về.Mặc dù không muốn nghĩ đến nguwoif vợ trên danh nghĩa này, nhưng nghĩ đến ánh mắt áy náy và mong đợi của cha già. Hàn Mộ Vân không thể không kìm nén lửa giận ở trong lòng mà xin nghỉ phép bay về thành phố S.Vừa vào nhà, Hàn Mộ Vân liền bị mùi khói thuốc hun thẳng vào mặt đến ho khan. Hắn nắm chặt quả đấm lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Mạt Lỵ đang hút thuốc trên sofa: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không được hút thuốc trong nhà, đầu óc của cô bị nước vào sao?”Trần Mạt Lỵ ngẩng đầu, không để ý đến hắn, dập tắt tàn thuốc, sắc mặt cô vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, tầm mắt có một vòng xanh tím, tóc cũng có chút rối loạn, giống như mấy tuần lễ không hề được ngủ ngon, rõ ràng là một cô gái đang trẻ tuổi, vào lúc này lại tiều tụy đến mức khó nhận ra tuổi thật của mình.Hàn Mộ Vân chán ghét liếc cô một cái, ngay sau đó xoay mặt, dường như nhìn cô lâu một chút sẽ cảm thấy ghê tởm: “Có chuyện gì cô nói đi, bên kia tôi còn có việc.”Trần Mạt Lỵ không thèm để ý đến thái độ ác liệt của hắn, chỉ đưa tay lên sofa lục lọi một hồi, từ dưới gối rút ra một phần tài liệu đưa cho Hàn Mộ Vân: “giúp tôi giải quyết”Trong lòng Hàn Mộ Vân lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn đưa tay nhận được, đọc nhanh qua, càng xem càng nổi giận, cuối cùng ngay cả thở cũng trở nên nặng nề.Chợt, hắn vứt tài liệu xuống đất, nhào qua bóp lấy cổ Trần Mạt Lỵ, dùng sức ép cô trên sofa, trên mắt toát ra ánh sáng tàn nhẫn: “Con mẹ nó, tôi đã nói qua mấy lần không được chạm qua thứ đồ kia, cô nghe không hiểu sao? À? Cô muốn chết thì tự mình đi mà chết, cắt tay, uống thuốc độc, muốn chết ra sao cũng không có ai đến cản, chớ con mẹ nó liên lụy đến chúng tôi!” Hàn Mộ Vân thật sự rất tức giận, bao nhiêu lời nói tục cũng liên tiếp văng ra ngoài. CHƯƠNG 1-52 (146)Trần Mạt lỵ không có vẻ gì bị hắn hù, hình như đối với thái độ này của Hàn Mộ Vân đã nhìn quen, trên mặt cô chứa đựng nụ cười châm chọc, âm thanh khàn khàn khó nghe, giống như rất nhiều ngày không uống nước, nghe vào khiến cho người khác nổi da gà: “Hàn Mộ Vân, có bản lãnh anh liền bóp chết tôi, giả làm người chồng tốt trước mặt người khác đã đủ chưa? Anh chẳng lẽ không biết, mỗi lần nhìn thấy gương mặt giả nhân giả nghĩa của anh tôi thật sự ghê tởm muốn chết!”Sắc mặt Hàn Mộ Vân thay đổi âm trầm, hàm răng cắn lộp độp vang dội, sức phát ra càng lớn, nhìn thấy sắc mặt Trần Mạt Lỵ càng ngày càng trắng, miệng cũng há thật to, hắn rốt cuộc vẫn phải thả tay, mệt mỏi tựa vào ghế salon: “Cô nghe đây, Trần Mạt Lỵ, một lần cuối cùng, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng.”Thân thể Trần Mạt Lỵ run lên, giọng điệu như vậy cô chưa từng nghe qua, ngay cả khi cô chật vật nhất cũng chưa từng, cô sợ, sợ mất đi một chút ấm áp vất vả mới có được. Không nhịn được, có chút nghẹn ngào, đứng lên gào lớn: “Không thể, anh không thể như vậy! Cha tôi đới với cha anh…”“Đó là cha tôi!” Hàn Mộ Vân lạnh lùng cắt đứt lời cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Mạt Lỵ, mơ hồ mang theo một tia tàn nhẫn: “Cô không nên ỷ vào điểm này mà có thể không kiêng kỵ gì, bằng lương tâm mà nói, nhà chúng tôi cũng coi như đã hết lòng giúp đỡ rồi, cha tôi đã đem hôn nhân của đứa con trai duy nhất hi sinh, như vậy còn chưa đủ sao? Hả? Cô còn muốn như thế nào nữa?”Trần Mạt Lỵ ngơ ngác nghe hắn tức giận gào thét, trong lòng có chút đau nhỏi, hắn nói hi sinh, trong lòng hắn việc kết hôn với cô là hi sinh! Trần Mạt Lỵ chợt che mặt cười, trong tiếng cười lộ ra vẻ điên cuồng tuyệt vọng.Ban đầu, khi cùng hắn kết hôn đúng là đã sử dụng một chút thủ đoạn, cô ỷ vào ân tình của cha đối với cha Hàn mà gả cho hắn, mặc dù việc hôn nhân này người lớn hai nhà đem thành một cách thức để cứu vớt cô, Hàn Mộ Vân chỉ cần trông coi cô, không để cho cô tiếp tục phạm sai lầm là được, cũng không cần thực hiện trách nhiệm người chồng, nhưng cô tưởng thật a! Cho dù như thế nào, cô đều là vợ của hắn, nhưng tại sao chỉ mỗi mình cô cho là thật chứ?“Kẻ điên!” Hàn Mộ Vân ngồi dậy, khinh bỉ nhìn Trần Mạt Lỵ một cái muốn ra khỏi cửa, cái nhà này cho dù như thế nào cũng không ở nổi. Nhưng còn chưa tới cửa, thanh âm khó nghe của Trần Mạt Lỵ liền truyền đến: “Hàn Mộ Vân, anh dám đi! Anh quên bàn đầu anh đáp ứng cha tôi cùng Bác Hàn việc gì sao? Anh nếu không làm được tôi liền dây dưa với anh cả đời!” CHƯƠNG 1-52 (147)Bước chân Hàn Mộ Vân ngưng lại, dây dưa cả đời…Trong đầu hắn chợt thoáng qua hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lâm Cảnh Nguyệt, giống như không hề vướng bụi hồng trần, nhìn lại dáng vẻ điên cuồng của Trần Mạt Lỵ. Chân mày hắn cau lại, hắn cũng nên có cuộc sống của chính mình, việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết xong đám l