
lời rằng —— con trai của chú mới vừa có mẹ, còn chú lại mới vừa có vợ, anh đây hiểu loại cảm giác này.Cố Trường Dạ không nói thêm gì, nhưng An Diệc Thành lại đột nhiên hiểu ra. Nếu như An Diệc Thành chỉ có một mình, Cố Trường Dạ có lẽ từ đầu sẽ không có chút ngại ngần nào, giống như ngày trước sẽ sắp xếp anh đi xử lí những chuyện phức tạp, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, anh đã có vợ, có con trai, lúc bắt đầu làm việc gì cũng phải suy tính cho cuộc sống của mình an toàn hơn, dù sao anh cũng phải vì vợ mình, con mình mà có chút trách nhiệm.An Diệc Thành nghe những lời của Cố Trường Dạ nói, nở nụ cười, mấy năm qua, Cố Trường Dạ thay đổi rất nhiều, nhất là sau khi chị dâu sinh em bé, Cố Trường Dạ hoàn toàn không giống như lúc mới bắt đầu tính tình hung dữ, ngược lại còn khuyên can mấy người bọn họ làm việc cũng chừa lại một con đường sống cho người ta, ngày sau sẽ phát hiện làm như vậy là chuyện tốt, giống như đã quên mất, nhiều năm trước Cố Trường Dạ luôn quyết tâm đuổi cùng giết tận, nếu không thì lo rằng chuyện vẫn còn xảy ra?Cố Trường Dạ hỏi anh, “Chú cảm thấy lão Lục sẽ phản bội tôi sao?”Hạng Thiên Dật vẫn chưa trở về tổng bộ, chính Cố Trường Dạ đã đưa Hạng Thiên Dật ở bên cạnh Lục Trạm Giang, mấy năm gần đây Lục Trạm Giang có chút không an phận, đối với Cố Trường Dạ cũng có định kiến, hình như là bởi vì mối quan hệ với một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó lại cùng con trai thứ hai của Chu Thừa Nghiệp có mối quan hệ dây dưa không rõ ràng, Cố Trường Dạ vẫn không ra mặt giải thích qua chuyện bí ẩn đó, chỉ vì không muốn khiến Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang ầm ĩ với nhau, điều này lại khiến Lục Trạm Giang mâu thuẫn với Cố Trường Dạ. không thể để Lục Trạm Giang bị khống chế, không thể làm gì khác hơn là để một người bên cạnh Lục Trạm Giang coi chừng anh ấy, phòng chuyện bất trắc xảy ra.Chỉ là sau đó, Hạng Thiên Dật và Lục Trạm Giang quan hệ lại tương đối thân thiết, dù sao Hạng Thiên Dật cũng không thích Cố Trường Dạ lại lấy danh nghĩa ở gần để theo dõi Lục Trạm giang . . . . . .Mà hai năm gần đây, Lục Trạm Giang cũng tỏ ra bớt phóng túng.An Diệc Thành do dự hai giây, đã đưa đáp án cho Cố Trường Dạ, “Sẽ không.”Cố Trường Dạ nhìn anh thật lâu, không hỏi tại sao, mà để cho anh rời đi.Sẽ không, lúc anh nói hai chữ sẽ không kia anh có vẻ rất kiên định.Lúc anh chuẩn bị đi Cố Trường Dạ cũng nói thêm một câu — nếu như vì người phụ nữ đó?An Diệc Thành không đáp lại, anh nghĩ thật ra thì Cố Trường Dạ cũng biết câu trả lời. Còn An Diệc Thành tin tưởng Hạng Thiên Dật, không phải bọn họ có mối quan hệ riêng tư tốt đẹp, mà là anh biết, Hạng Thiên Dật và mình là cùng một loại người, hơn nữa ngay cả cuộc đời của bọn họ cũng có điểm tương tự nhau, chính anh sẽ không phản bội Cố Trường Dạ, vì vậy Hạng Thiên Dật cũng sẽ không phản bội.Hạng Thiên Dật mang theo người mẹ bị điên chạy nạn, trong một buổi chiều chạng vạng, so với tên ăn mày cũng không khác mấy, gặp được Cố Trường Dạ, mới đi được đến ngày hôm nay, đối với Hạng Thiên Dật mà nói, Cố Trường Dạ chính là ân nhân của anh ta.Cho dù là bởi vì người phụ nữ kia, Hạng Thiên Dật cũng sẽ không phản bội Cố Trường Dạ.An Diệc Thành nghĩ đến mình, lúc anh mang theo Tiểu Gia đi khắp các bệnh viện, tất cả bệnh viện không một nơi nào chịu cứu Tiểu Gia, anh cảm giác mình thật tuyệt vọng, nếu như có thể, anh đều nguyện ý quỳ xuống đi cầu cầu xin những người đó, nhưng anh biết rõ, không có tác dụng, trên cái thế giới này có rất nhiều người tốt, cũng sẽ có người xấu, có ý tốt như vậy cũng không bằng có tiền thuốc thang.Khi đó anh trắng tay, khi đó anh rất muốn, chỉ cần có thể cứu chữa cho đứa bé của anh, cái gì anh cũng có thể làm, dù là chuyện không có đạo đức, trái với lương tâm. . . . . .Khi đó anh rất tuyệt vọng, cho dù là nhiều năm sau lại nhớ lại, vẫn có thể nhớ khoảnh khắc tuyệt vọng đó, nếu như không có Tiểu Gia, nói cho cùng anh cũng không có mục tiêu cuộc sống, mẹ anh chết rồi, anh cũng nghỉ học quá sớm, anh đều không biết cái gì sẽ chống đở cho anh.Khi đó, Cố Trường Dạ ở trước mặt hắn, hỏi anh, “Chú muốn cứu con mình ?”Chỉ là giọng nói đó nói ra một câu rất bình thường, nhưng lại cứu được cái mạng rác của An Diệc Thành.Một khắc kia, anh đã tự nói với mình, anh sẽ vì những lời này, sẵn sàng trả một giá thật đắt.Mà bây giờ, thời điểm trả ơn đã đến.*****************************Sau khi Trình Vũ Phỉ trở về, cô ngây ngốc ngồi đó, không nói lời nào, cũng không ăn bất kỳ cái gì. Cô vẫn là một người phụ nữ vô cùng mềm yếu, cho nên khi trở về nhà mình, cô đã hiện nguyên hình, cô vẫn không thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt cô đều là thật, rõ ràng cô có thể cảm nhận được anh trong lúc cười chân thành, rõ ràng có thể chạm được thế giới nội tâm của anh, ấm áp như vậy, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái yên lòng, nhưng vì cái gì, tất cả đều trở thành như vậy.Trình Gia Đống chưa từng hỏi Trình Vũ Phỉ điều gì, bằng những lời An Diệc Thành nói và bộ dạng của cô lúc này, Trình Gia Đống dường như cũng hiểu được, khoảng thời gian trước An Diệc Thành cũng chỉ là diễn trò mà thô