
hưa được bao lâu, thì Trình Vũ Phỉ bị mời đến văn phòng. Cô cũng biết mình hơi kích động một chút, dù sao cũng bởi vì mình, mới gây ra trò cười này, cho nên cô nên bày tỏ áy náy trước, sau đó mới giải thích mình không phá hoại gia đình nhà người khác.Vị lãnh đạo trẻ tuổi này chỉ nói mấy câu, cũng không nói thêm gì, nhưng Trình Vũ Phỉ lại cảm thấy lo lắng, thái độ của cấp trên như vậy, giống như vẫn còn trách cứ mình, dù sao gây ra ồn ào lớn như vậy, đối với danh dự công ty cũng bị ảnh hưởng.Hôm nay thật sự là đủ xui xẻo rồi, cô nghĩ. Mà khi cô rời công ty không được bao lâu, lại nhận được điện thoại của Lê Hồng Diệu,anh ta nhận lỗi với cô, cũng tình nguyện gặp lãnh đạo của cô để giải thích rõ ràng.Trình Vũ Phỉ nghe Lê Hồng Diệu nói, không khỏi cảm thấy phiền, “Tại sao anh muốn ly hôn?”Không đợi đối phương trả lời, cô trực tiếp thốt lên, “Anh và vợ mình xứng đôi như vậy, ly hôn rồi biết tìm ở đâu một người thích hợp như vậy, một đôi hiếm gặp.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.Đàn ông luôn tự cho mình đúng, phụ nữ cũng không khá hơn chút nào. Trình Vũ Phỉ bỗng nhiên cảm thấy phiền não, có lẽ là choáng váng đầu, thân thể cũng không tiện, làm cho cả người cô tinh thần sa sút Mà sau khi cô đi lang thang một lát, lại nhận được điện thoại của An Diệc Thành, thật là ghét cái gì tới cái đó, hôm nay chắc chắn là ngày không may của cô. An Diệc Thành để cô đứng tại chỗ chờ anh, cũng không hỏi cô thời gian làm việc sao không ở công ty, có lẽ anh hoàn toàn không quan tâm, cái anh muốn chỉ là cô nghe theo mệnh lệnh của anh, về phần cô nghĩ như thế nào, hoàn toàn không quan trọng.Cô quên mất bản thân bao lâu, hình như cũng chưa bao lâu, sau khi anh dừng xe lại, cô bước đến ngồi vào chỗ, từ đầu tới đuôi không có bất kỳ thái độ gì. Chỉ là anh lái xe tốc độ càng ngày càng nhanh, cho đến khi cô cuối cùng cũng nắm chặt chỗ ngồi của mình, cô không chịu đựng nổi tốc độ như vậy, nhìn chằm chằm vào anh, cũng không nói gì. An Diệc Thành đánh giá cô từ trên xuống dưới, nở nụ cười,“Đã học được cách làm người khác thay đổi sắc mặt, thật có tiến bộ.”Hai tay Trình Vũ Phỉ siết chặt, hàm răng cắn vào môi, vẫn không nói một lời, chịu đựng tốc độ của anh làm cho dạ dày cô không ngừng đảo lộn. Trải qua một lúc lâu, khi cô chịu đựng không nỗi nữa thì An Diệc Thành cuối cùng cũng dừng xe lại, gần như cùng lúc đó, cô đẩy cửa ra lập tức bước xuống xe, không ngừng nôn ở ven đường. Sau một lúc, cô xử lý tốt mình, mới lên xe lại. “Thời gian là bao lâu?” Cô nhẹ nhàng nói ra những lời này, còn nở nụ cười,“Dù sao cũng nên cho một thời hạn chứ?”An Diệc Thành nhìn cô, cũng không nói chuyện.Cô đã hơi nóng nảy, “Anh đã cứu em trai tôi, tôi nên báo đáp anh, chỉ là cho một thời hạn đi, bao lâu?”Thấy anh không nói lời nào, cô cười lên, “Cũng không phải là muốn tôi cả đời chứ?”Sắc mặt của anh càng ngày càng trầm, Trình Vũ Phỉ quan sát anh, “Ý của tôi là. . . . . . thanh xuân của người phụ nữ cũng không được bao lâu, cũng không thể để cho tôi đến khi hoa tàn bướm ít mới đuổi đi chứ, định một kỳ hạn, đối với chúng ta cũng đều. . . . . .” Tốt.An Diệc Thành khởi động xe, nhanh chóng lái xe đi ra ngoài, rồi lại hung ác đạp thắng xe, cơ thể cô bởi vì quán tính bổ nhào tới trước. Xe chạy một lúc lâu cuối cùng cũng dừng hẳn, thế nhưng dán sát mặt mình vào mặt cô, quan sát cô hồi lâu,“Cô muốn rời đi tôi như vậy?”Nói xong anh lập tức trở lại vị trí của mình, cũng không nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe,“Tôi không cho cô được như ý.” CHƯƠNG 11: KHI TÔI YÊU ANH(1)Mấy ngày ăn uống thỏa thích, Tiết Giai Nhu nằm trên giường nhìn trần nhà, để tay trên cái bụng tròn vo vì ăn no của mình, cô nghĩ đến vẻ mặt than vãn của chị Dương khi nhìn mình, có phải cô thật sự không bình thường? Chồng của cô, không đúng, ngày mai chồng trước sẽ đính hôn với người phụ nữ khác, từ nay về sau cái chữ “Trước” kia sẽ vĩnh viễn không đi theo cô nữa.Còn con gái của cô, mấy ngày trước đều ầm ỹ đòi về với ba, vì vậy cô không có cách nào, đành đưa Nhân Nhân đến chỗ người đàn ông kia.Bây giờ , cô không có chồng, cũng chẳng có con.Ở trong mắt người khác, trong hoàn cảnh hiện tại, có lẽ cô nên khóc lớn một trận mới không làm mình thất vọng? Cô vuốt vuốt hai mắt của mình, không khóc nổi, chính là không khóc nổi. Ngoại trừ bên ngoài có chút phiền muộn, kỳ thật cũng không quá đau lòng. Cô bò dậy từ trên giường, liếc mắt thấy cái cân cách đó không xa, đứng lên cân, MD (mẹ nó), cô mắng một tiếng, vậy mà tăng thêm năm cân (2,5 kg). Đều tại tên khốn Từ Triệu Luân kia, muốn đính hôn thì đính hôn, sao phải để cả thành phố đều biết? Khiến cho cô giống như người đàn bà bị chồng ruồng bỏ vậy, hiện tại cô không biểu hiện chút đau lòng dường như có lỗi với thân phận của chính mình, cô cố tình cười, người khác lại cho là cô đang cố nén thương tâm. Khốn kiếp khốn kiếp… Trong lòng cô chửi loạn một trận, vẫn chưa hết giận. Cô đi lục lọi mấy tờ báo đưa tin về lễ đính hôn của Từ Triệu Luân, tờ báo giới thiệu đủ các loại thông tin về vị hôn thê hiện tại của Từ Triệu Luân, gia thế thân phận là điều tất nhi