
“Tại sao?” Cô không hiểu, vì sao anh phải làm như vậy.“Tôi nói, do tôi thích, dĩ nhiên em cũng có thể thử một chút khiến tôi không vui thỉ sẽ biết hậu quả.” Lúc anh nói những lời này, đuôi lông mày giơ lên, không hề có ý nguội lạnh, giống như mới vừa rồi phản ứng của cô đã khiến anh cảm thấy thư thái, vì vậy tâm trạng của anh cũng biến thành khá hơn.Thân thể của cô khẽ cứng đờ, “Tại sao lại chính là tôi?”“Phải cố tình là em thôi.” Khóe miệng anh có ý cười, cứ như vậy nửa liếc nửa nhìn cô, hơn nữa hết sức chắc chắn cô không dám đi ra khỏi cửa căn phòng này cửa, anh tin rằng cô không dám lấy tiền đồ của em trai cô ra đánh cược.“An Diệc Thành. . . . . .Anh coi thường tôi như vậy sao?” Cô cắn môi, lần này cô hoàn toàn tin, ý hận trong mắt anh không phải là ảo giác của cô, thật sự là anh hận mình, hoặc giả sử từ lúc nào đó mình đã làm ra chuyện khiến anh thấy không thích, vì vậy anh mới đối xử với mình như vậy.“Coi thường?” Anh không chút để ý khạc ra hai chữ, “Vậy thì coi như thế đi!”Cô rốt cuộc không nhịn được nữa vành mắt hồng lên, ngay cả nói cũng phải ấp a ấp úng, “Nhân tình? . . . . . .”Cái tên khiến người ta khinh bỉ biết bao.Anh đi tới bên người cô, “Nếu như em muốn nghĩ như vậy cũng được, chỉ là nếu đã biết thân phận của mình như vậy thì tự giác một chút. . . . . .Không biết nghề nghiệp người tình này căn bản là hành vi thường ngày sao? Đợi yêu cầu từ tôi, mà không phải cả ngày tôi phải đi coi chừng em vậy thì hỏng việc, cho nên, nếu bây giờ em hoàn toàn nhận ra rõ ràng rồi, cũng nên xin nghĩ việc đi. . . . . .”Cô mở to hai mắt nhìn anh.Dấu tay của anh lưu lại trên mặt của cô, “Khó có thể tin? Tôi lại muốn ra khỏi nhà, đã tới lúc phát em phát huy nghề nghiệp của mình, cùng đi với tôi.”****************Trình Vũ Phỉ từ chức, đây là chuyện mà cô không muốn nghĩ tới nhất. Ngay cả khi công ty đang rơi vào thời điểm khó khăn nhất, cùng đồng nghiệp chung đụng không vui sướng nhất, cô đều không có lựa chọn từ chức, nhưng bây giờ bởi vì một câu nói của An Diệc Thành, cô đã từ chức ngay lập tức. Lúc cô đem chuyện này nói với Tiết Giai Nhu, Tiết Giai Nhu ở trong điện thoại lại nói cho cô biết, cô nên từ chức sớm, cấp trên của cô ấy mỗi lần đều nói tăng lương, kết quả ba lượt có hai lần là “thả chim bồ câu” không thực hiện lời hứa, bị thua thiệt mà cô còn đợi cái công ty rách nát kia lâu như vậy. Hơn hết, Tiết Giai Nhu muốn cô thừa cơ hội tốt này đi ra ngoài chơi một chút, cô vẫn vì công việc, mà quá lãng phí thời gian của chính mình.Trình Vũ Phỉ từ chức thì sếp của cô không ngừng giữ cô lại, hỏi cô có phải vì không hài lòng về tiền lương hay không, nếu như là vì lí do đó, công ty có thể giải quyết cách khác, cô từ chối, quả nhiên cũng không thể tin câu nói kia, giống như đứa bé phải khóc mới có kẹo ăn, chỉ cần làm ồn ào, chuyện tăng lương cũng rất đơn giản, mà cô thì đã cố gắng làm việc lâu như vậy ngược lại so ra thì kém những người ồn ào kia.Trước khi đi, cô gọi điện thoại nói trước cho Trình Gia Đống biết, nói cho em trai mình biết mình từ chức rồi, muốn đi ra ngoài du lịch, trong điện thoại Trình Gia Đống tỏ vẻ ủng hộ mãnh liệt, cũng nói với cô rằng, nên sớm làm như vậy. Để cho cô yên tâm đi chơi, không phải lo lắng cho mình, bây giờ cậu ấy ở đây bình thường đều nghiêm túc học tập, chủ nhật thì đi ra ngoài nhiều hơn, cuộc sống rất là đầy đủ.Lúc nghe được giọng nói khá thoải mái của Trình Gia Đống, Trình Vũ Phỉ thật sự tin tưởng trong khoảng thời gian này em trai mình rất vui vẻ, cô cũng thấy yên lòng. Kể từ khi cha mẹ của bọn họ qua đời, cũng chỉ còn lại hai người họ, cô cũng chỉ có cậu em trai này là người thân duy nhất, đến hôm nay, cuối cùng thì em trai cô cũng bắt đầu trở nên chính chắn hơn, chính cô cũng cảm thấy mình được an ủi.Ngày kia lên đường, An Diệc Thành tự mình lái xe tới đón cô, anh mang mắt kính thật to, khiến người ta hoàn toàn không thấy được thần sắc với vẻ mặt của anh, nhưng kì lạ khi anh nhìn thấy cô anh cũng không chút lưu tình nào đã mở miệng hỏi, “Nghề nghiệp của cô dày công tu dưỡng chính là bày sắc mặt ra với tôi?”Tu dưỡng nghề nghiệp? Anh luôn là nhắc tới cái này, khiến tim cô phải đè nén đau thương.Cô chu chu mỏ, muốn nói bẻ lại, cuối cùng lại lựa chọn không nói. Trước đây rất lâu , cô có suy nghĩ, không thể làm người yếu, phải tranh cãi ồn ào với người ta, phải ầm ĩ với người ta, như vậy mới sẽ không khiến người khác coi thường mình. Chỉ là vô số ví dụ đã chứng minh, thật ra thì điều này không hữu dụng, người mạnh vĩnh viễn sẽ là người mạnh, còn người yếu thế vĩnh viễn là người yếu thế, huống chi một khi người yếu thế phản kích, sẽ khiến uy lực công kích của người mạnh phát ra lớn thêm lớn hơn, vì vậy cuối cùng rút ra được kết luận, không gì bằng im lặng.Cô không muốn trả lời lại, mà xoay đầu ra hướng ngoài cửa sổ, anh cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.Ngồi lên máy bay thì cô mới phát hiện ra đã cực kỳ lâu mình chưa từng ngồi qua máy bay, trong công ty cơ hội đi công tác không nhiều lắm, coi như đi công tác cũng là hoạt động của người bên kia, không tới phiên cô, vì