
ắp bắp: “Vì sao có máu? Lưu Băng!”. Minh Hiểu Khê luống cuống đến nỗi giọng nói run run: “Em sợ phải không?”, đôi môi đầy máu của Lưu Băng lộ ra một nụ cười khác thường. Hiểu Khê gật đầu: “Vâng, em sợ!”. Lưu Băng ho nhẹ một tiếng, máu đỏ tươi lại chảy ra trên môi.
Lưu Băng nhìn cô, cười một cách lạnh lùng, nói: “Đây là máu của anh”. Minh Hiểu Khê tưởng như sắp suy sụp đến nơi: “Lưu Băng, anh rốt cuộc thế nào? Không nên như thế!”. Chưa nói dứt lời, Lưu Băng lại tiếp tục ho và ói ra máu. Máu chảy thấm ngực anh. Lúc này Hiểu Khê mới phát hiện thấy trên áo sơ mi màu đen của anh ta đã có vết máu khô. Sự kinh hoàng tràn ngập trong lòng. Hiểu Khê sững sờ như mất hết phản ứng, nước mắt lăn trên mặt.
Thời tiết đầu hạ. Nhưng vì có mưa nên lành lạnh như mùa đông giá rét. Trên ngón tay xinh xắn của Mục Lưu Băng là nước mắt long lanh của Hiểu Khê. Anh ta nhìn giọt nước mắt, cười nhẹ nhàng: “Hoá ra, em vẫn khóc vì anh. Không phải em đã sớm rũ bỏ anh rồi sao?”. Máu đỏ tươi giống như hoa của tháng Năm, sự phẫn nộ lộ ra trên môi xinh đẹp của Mục Lưu Băng. Đôi môi thấm đầy máu hôn lên những giọt lệ trên ngón tay đã khô, bỗng nhiên anh phá lên cười, cười một cách giòn giã giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Lưu Băng nói: “Ngày trước là sinh nhật anh, thật là may, chỉ sớm hơn em ba ngày”. “Lưu Băng…”, cô đau xót kêu lên. Lưu Băng nói tiếp: “Anh biết em không nhớ. Không có ai nhớ ngày đó là sinh nhật của anh.”
Mục Lưu Băng nhìn một lượt căn phòng nhỏ, hài lòng đến nỗi xem nó là cung điện huy hoàng nhất thế gian, điềm tĩnh nói: “Anh muốn trở lại đây, nghĩ lại anh cũng đã từng hạnh phúc”. Máu lại phun ra từ miệng của Mục Lưu Băng, văng đến má của Minh Hiểu Khê. Anh nhíu mày, muốn lau cho cô. Hiểu Khê ôm lấy thân hình mềm yếu của anh, nước mắt lã chã rơi, cuống cuồng giục: “Không nên nói nữa, chúng ta phải tới bệnh viện ngay!”. Mục Lưu Băng cố chấp muốn đẩy cô ra, ánh mắt vẫn trong sáng: “Anh không muốn rời khỏi đây, bên ngoài, ở đâu đều không có em”. Rèm cửa màu xanh đậm, lướt trên mặt trắng bệch của anh, máu ở trên môi, tim phổi như bị xé ra. Ngoài trời từ từ tối. Mưa trái lại càng nặng hạt, gió thổi tạt cả vào người Hiểu Khê và Lưu Băng. Lưu Băng nhìn cô đầy thù hận, nghiến răng nói: “Anh hận em, người anh hận nhất là em. Em làm cho anh hận em. Thực sự rất hận.”. Do dùng hết sức, Lưu Băng lại thổ huyết tiếp. Gương mặt anh trắng bệch, không còn hột máu. Anh loạng choạng ngã vào lòng Hiểu Khê.
Trong phòng nghỉ dành cho nghệ sĩ tại phòng âm nhạc Hoàng Gia. Hạo Tuyết cười ngọt ngào và tặng một đoá hoa bách hợp cho Giản Triệt: “Anh Triệt, chúc anh biểu diễn thành công!”. Phong Giản Triệt mỉm cười nhận lấy hoa, vỗ vỗ vào đầu cô bé, nói: “Cám ơn em, Tiểu Tuyết”. Hạo Tuyết đi qua đi lại, liếc Tiểu Tuyền bên cạnh, như giục giã cô nói điều gì. Tiểu Tuyết trái lại, liền quay mặt đi, không ngó ngàng gì với cô. Hạo Tuyết đành cắn môi, giả bộ vẫn vui vẻ, nói với Phong Giản Triệt: “Có… có một số việc… chị Hiểu Khê không đến kịp cùng với chúng em… Chị ấy… chị ấy sẽ… một lát sẽ đến…”. Giản Triệt hơi ngơ ngác: “Xảy ra việc gì rồi phải không?”. “Không có việc gì cả! Không có! Không có!” Hạo Tuyết hoang mang giải thích: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao”. “Vậy sao?”, Phong Giản Triệt hỏi và nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Bệnh viện Quang Du. Không khí lạnh lẽo, vắng lặng như nghĩa địa. Minh Hiểu Khê ngồi trầm lặng trên cái ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, mặt đờ đẫn, hồn như rời khỏi xác. Nước mắt bên má cô bị gió thổi trông thật thảm hại. Và những giọt máu bắn tung toé trước ngực cô khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải động lòng. Quỷ Đường đứng thẳng người bên cửa phòng phẫu thuật, đang trừng trừng nhìn dòng chữ “Đang phẫu thuật” trên ánh đèn đỏ lấp loé u buồn. Vết sẹo trên má phải anh ta giật giật theo cơn xúc động, nom càng dữ tợn. Cuối cùng Lan Địch hết chịu nổi, nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Hiểu Khê mà la hét: “Đều tại cô. Cô là đồ vô lương tâm. Cô đã hại chết anh Băng rồi”. Minh Hiểu Khê ngẩn đầu lên một cách chậm rãi, giọng nói nhẹ như chiếc lá rơi: “Anh ấy không chết”. Lan Địch trừng mắt sáng rực. Cậu ta tức giận suýt ngã, giật dữ quát: “Cô còn dám nói vậy sao? Hừm, thật là không biết xấu hổ! Từ ngày cô rời khỏi anh ta, cô có biết anh ta phải trải qua những ngày tháng như thế nào không? Tôi chưa từng thấy ai đau khổ và thương tâm như anh ấy. Ngày nào anh ấy cũng tự dày vò chính mình. Cô có biết không?”
Minh Hiểu Khê đứng lặng như tượng gỗ, chỉ có mi mắt hơi lay động. “Hừm. Đương nhiên là cô không biết rồi. Vì cô là loại đàn bà vô lương tâm mà”, Lan Địch vẫn tức giận gầm gào. Minh Hiểu Khê đứng bất động không nói. Lan địch hổn hển, công kích mạnh mẽ: “Cô nói đi chứ? Cô không phải rất lợi hại sao? Vì sao bây giờ bắt đầu tỏ ra ngu ngốc vậy? Nói cho cô biết, nếu anh Băng chết, tôi nhất định sẽ giết cô!”. Hiểu Khê bỗng nhướn mày lên, mắt sáng như gương, giọng nói nhẹ như hoa rơi: “Anh ấy sẽ không chết”. Ngơ ngẩn. Sau đó, Lan địch cười nhạt một tiếng: “Cô cho rằng dựa vào câu nói này thì có thể cứu anh Băng sao? Chỉ gạt được cô thôi, ai mà tin được chứ