Old school Easter eggs.
Diễm tình tiểu thiên hậu

Diễm tình tiểu thiên hậu

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325951

Bình chọn: 10.00/10/595 lượt.

úi, lôi ra một cái gương nhỏ, đỏng đảnh ngắm nghía. Đám vệ sĩ cả Liệt Viêm Đường và Hải Hưng Bang đều cố nhịn cười trước cảnh tượng đó.

Ôi trời, không ngờ trên đời này có người ngu ngốc đến như vậy. Người của Liệt Viêm Đường chắc chắn là không nhắc nhở ả rồi, nhưng không hiểu sao người của Hải Hưng Bang cũng không nhắc nhở gì ả nốt? (Theo lời nói của những người có mặt lúc đó, người của Hải Hưng Bang thấy Thiết Sa Hạnh ngu ngốc như vậy, đã không còn chút niềm tin nào về tiền đồ của Hải Hưng Bang nữa. Vì thế họ không muốn đắc tội với Liệt Viêm Đường).

Thế là cả hai nhóm cứ đứng yên nhìn hai mươi mấy chiếc xe hơi đang từ từ dừng lại, tiếp theo sau là năm mươi mấy thanh niên cầm súng bước ra khỏi xe. Không ai nói một lời nào để giục Thiết Sa Hạnh. Thậm chí có nhiều người của Hải Hưng Bang đã nhẹ nhàng lẩn vào bóng đêm, trốn khỏi một cuộc đổ máu vô nghĩa.

Thiết Sa Hạnh cầm gương ngắm nghía khuôn mặt mình, không nén được thất vọng: “Tao quả là có đẹp thật, nhưng lông mày…”. Hiểu Khê an ủi: “Cô không cảm thấy nhờ không có lông mày, trông cô rất uy vệ đó sao? Trông giống như…”, Hiểu Khê đang nói bỗng dừng lại. Thiết Sa hạnh tò mò: “Giống gì?”.

“Giống như một con sư tử cái!”. Một giọng nói vang lên như gáo nước lạnh tát vào mặt Thiết Sa Hạnh. Cô ta giận đến tím người, mồ hôi vã ra như mưa. Cô ta giận dữ quay đầu về phía phát ra giọng nói đó. Không biết có phải Lưu Băng không nhỉ? Thiết Sa Hạnh bây giờ mới phát hiện ra mọi người phía sau lưng mình đều đi đâu sạch. Đám vệ sĩ ở lại chỉ còn khoảng bảy tám tên với khuôn mặt thất thiểu sẵn sàng đầu hàng bất kỳ lúc nào. Ngược lại bên phía Hiểu Khê lại đông đủ một nhóm người lăm lăm súng trên tay.

Sự việc sao lại trở nên như thê? Thiết Sa Hạnh bối rối, ngỡ ngàng, sợ hãi đến mức hóa điên lên. Cô ta tức giận tới mức không còn lý trí, xông thẳng tới Hiểu Khê hét lớn: “Mày là đồ nha đầu thối! Mày lại lừa tao! Mày làm tao ra nông nỗi này! Tao phải giết chết mày! Tao phải giết mày!”

Lúc này Hiểu Khê đã gần như kiệt sức. Cô cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Thiết Sa Hạnh đang cầm súng lao thẳng đến mình. Cô cũng mơ hồ nhìn thấy người của Liệt Viêm Đường đang cầm súng nhắm thẳng vào Thiết Sa Hạnh.

Thiết Sa Hạnh lao đến như một con sói khát máu, ánh mắt rực lửa, cơ bắp run lên, giọng như muốn xé đôi không gian thành hai mảnh: “Tao phải giết chết mày! Tao phải giết mày!”

Có tiếng súng nổ. Hiểu Khê nhìn thấy viên đạn lao thẳng đến Thiết Sa Hạnh, tiếp đó là một dòng máu bắn ra, đỏ như hoa mào gà. Lại nghe những tiếng nổ khác vang lên: “Đừng! Đừng nổ súng nữa!”, Hiểu Khê cố sức tàn, lao ra ngăn cản những người bảo vệ cô nổ súng.

Cô lao về phía Thiết Sa Hạnh, dang rộng đôi cánh tay để bảo vệ cô ta. Thiết Sa Hạnh đang dúm dó vì đau đớn. Hiểu Khê rất đau lòng. Không cần biết cuộc sống của họ đen tối đến đâu, nhưng đó vẫn là một linh hồn sống, không ai có quyền tước đoạt nó. Cô đã che được hết tầm ngắm của mọi người.

Tiếng súng không còn nữa. nhưng không gian vẫn nhuộm đầy tử khí. Hiểu Khê kiệt sức đến không còn đủ tỉnh táo nữa. Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận được sự suy sụp, uất ức, giận dữ và thù hận của Thiết Sa Hạnh. Ả như một con quỷ đói, khẩu súng trong tay ả trở thành một lời nguyền.

Hiểu Khê chỉ còn biết cơ thể mình bỗng chốc trở nên nóng ran, rồi lại lạnh buốt, khó chịu đến nỗi không còn biết gì nữa. Đôi chân cô không còn đủ sức để đỡ cho thân người của cô nữa, từ từ kéo cô ngã xuống đất. Mí mắt cô như bị dính keo, cứ khép lại với nhau. Điều cuối cùng cô còn nhận biết được, đó là khẩu súng trên tay của Thiết Sa Hạnh.

Mũi súng đen chĩa thẳng vào cô, cứ như miệng của loài mãnh thú…

“Bằng!”

“Bằng!”Bằng!”

“Bằng!”Bằng!”Bằng!”…

Một tiếng súng nổ kéo theo một loạt những tiếng súng khác, đánh thức cả một màn đêm! Thần trí của Hiểu Khê đã hoàn toàn rơi vào hư vô, đôi mắt nhắm lại. cô chỉ thấy cơn đau của mình cứ dồn dập như những đợt hải triều.

Trong hư vô đó, cô chỉ cảm thấy có một người đang ôm chặt lấy cô, bảo vệ cho cô bằng chính sinh mạng của mình. Vòng tay của họ làm cho cô cảm thấy an tâm, thanh bình, để cô có thể đi vào giấc ngủ yên. Sau đó, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu, tiếng hét mơ hồ…

Tập 3 – Chương 01

TẬP 3:

CHUYỆN THẦN THOẠI

Lời tựa:

Do Lưu Băng bỏ học, lao vào các cuộc trả thù, khoảng cách giữa anh và Hiểu Khê ngày càng xa dần. Hiểu Khê quyết định chia tay khiến Lưu Băng rơi vào đau đớn và hận thù. Cô quyết định đi xa một thời gian học cách châm cứu để chữa khỏi cánh tay của Giản Triệt. Cô đã hiểu được tình yêu sâu sắc và chân thành đơn phương của Giản Triệt đối với cô. Vào đúng đêm biểu diễn âm nhạc từ thiện của Giản Triệt sau khi cánh tay được hồi phục, Lưu Băng lại bị thổ huyết trong căn phòng trọ của Hiểu Khê trong tuyệt vọng và đau đớn. Hiểu Khê cần phải đi đâu?

CHƯƠNG 1

“Bịch”, cuốn tập san số mới nhất của Học viện Quang Du bỗng nhiên được ném phịch xuống bàn Minh Hiểu Khê, suýt đè trúng tay Hiểu Khê. Cô đang bận rộn chuẩn bị cho kì thi cuối khóa liền vội ngẩng đầu lên, thấy một nữ sinh bực bội bước qua.

Tiểu Tuyền sấn tới, giằng lấy cuốn tậ